Chương 3: Marco

Kể từ ngày được Triệu cứu, Thắng đã biết vị nữ vương này có tình cảm với mình. Nhưng hôm nay cô ngọt ngào ưu ái hắn ngày mai lại có thể lạnh lùng coi hắn như con sâu cái kiến, hắn thất bại, phạm luật - cô cư xử tàn nhẫn đến đáng sợ, nhưng lúc hắn bị thương nặng sắp chết, cô lại giơ tay cứu vớt, chăm sóc cho hắn. Hắn giống như trò chơi trong tay Triệu, mặc cô xoay vần nên Thắng không dám tin vào thứ tình cảm không chắc chắn này, Triệu không phải mẹ hắn, làm sao có thể yêu thương hắn vô điều kiện được, thứ hắn cần là quyền lực thực sự khiến mọi người phải nể sợ. Nếu có thể chứng minh được sức mạnh của mình thì Thắng sẽ có quyền lực trong tay, Triệu cũng sẽ chấp nhận hắn nên hắn quyết tâm phải đổi đời bằng được. Lúc Triệu đề nghị luyện tập chiến đấu cùng nhau, Thắng hiểu Triệu không muốn mình chết. Cô đã có lòng, hắn tất có dạ, phải sống sót thì quyền lực mới nằm trong tay mình, Triệu mới là của hắn được. Nên bao nhiêu ưu điểm khuyết điểm của Mộc và Nguyên trong chiến đấu được Triệu cung cấp hắn đều cố gắng ghi nhớ hết. Với Mộc không thành vấn đề, chỉ cần kéo dài thời gian, Mộc cuống là sẽ lộ khuyết điểm. Còn với Nguyên, kẻ mạnh hơn, thì Thắng phải dùng cách khác, khích tướng để bản thân mình phải chịu thiệt trước, nhân lúc Nguyên bất cẩn mà phản công, mục tiêu của Thắng là loại bỏ Nguyên, để người duy nhất đứng cạnh Triệu chỉ còn hắn, quyền lực sẽ đều rơi vào tay hắn. Nhưng Thắng không ngờ, đến giây phút quyết định, Triệu lại ra mặt bảo vệ Nguyên.

“Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại ấy.”

Sau khi về nhà, Thắng đã rửa sạch khuôn mặt bầy nhầy của mình nhưng trên người hắn vẫn đầy những vết thương nặng đang rỉ máu, Triệu giúp hắn băng bó mãi mà vẫn chưa xong.

Thắng bỗng nắm tay Triệu, áp lên má mình: “Giờ tôi đủ tư cách để đứng cạnh em rồi đúng không?”

~

Mấy hôm trước lúc luyện tập chiến đấu cùng nhau, Thắng đều không giành được lợi thế trước Triệu. Triệu bảo Thắng dừng lại, giờ Thắng chỉ đứng sau Mộc và Nguyên, đã đủ sức mạnh, quyền lực rồi – nhưng Thắng không chịu. Triệu lại bảo hay là đấu với Mộc thôi cũng được, thắng được Mộc thì chỉ còn đứng sau Nguyên – Thắng vẫn nhất quyết say “no”.

“Tại sao cứ nhất định phải đấu với Nguyên?” - Triệu không hiểu.

“Vì tôi muốn có được vị trí của Nguyên.”

“Nếu xét sức mạnh thì Nguyên hơn Mộc, nhưng vị trí thì ngang nhau, chỉ cần thắng được Mộc là vị trí ngang hàng với Nguyên rồi.”

“Tôi muốn là người đàn ông duy nhất đứng cạnh em.” – ánh mắt Thắng nhìn Triệu vừa có dã tâm, vừa có ham muốn.

Đúng là một chú sói con tham vọng, Triệu tận hưởng ánh mắt của Thắng, vô cùng thỏa mãn với khoảnh khắc này. Nhưng khi Thắng sắp chạm môi Triệu thì cô lại lùi người về sau, nựng mặt Thắng, mỉm cười quyến rũ nói: “Vậy thì cố mà sống sót nhé.”

~

“Hôm nay anh đã thắng Nguyên, và còn sống sót quay về. Rất tốt. Đáng nhận được phần thưởng.” – bàn tay Triệu đang ở trên má di chuyển xuống cằm Thắng, cô vẫn như thường lệ, dùng một ngón tay nâng khuôn mặt hắn lên.

Thắng nhớ đến phần thưởng lần trước, nhìn xuống cổ tay Triệu. Nhưng Triệu lại giơ ngón trỏ lắc sang hai bên biểu thị không phải.

Triệu vén mái tóc đỏ rực của mình sang một bên, để lộ chiếc cổ trắng như tuyết, ghé sát vào người Thắng.

Thắng không dám tin vào mắt mình, hắn đã từng bao lần muốn được cắn ngập răng chiếc cổ thon dài xinh đẹp này nhưng giờ khi Triệu thật sự cho phép, hắn lại chần chừ.

“Cắn đi!”

Thắng vẫn do dự. Triệu cau mày nhìn hắn.

“Tôi không muốn cắn em. Tôi muốn… hôn em.”

Sau một giây bất ngờ, Triệu kéo cổ Thắng lại hôn.

Lần đầu biết mùi vị của nụ hôn, đối phương lại còn là một cô gái vô cùng xinh đẹp, quyến rũ thì chỉ một chút làm sao đủ. Nụ hôn vừa dứt, Triệu vừa buông tay thì Thắng đã ôm eo cô kéo sát vào người mình, đảo ngược tình thế, đè Triệu xuống ghế hôn.

Ma cà rồng khác với người, dù là ham muốn với máu hay bất kì thứ gì khác đều cực kì mãnh liệt, một khi đã bắt đầu thì rất khó dừng lại. Nụ hôn của Triệu và Thắng đầy đam mê, bạo liệt, khiến máu trong huyết quản cả hai đều như sôi lên.

Triệu cắn môi Thắng chảy máu rồi thì thầm bên tai hắn đầy dụ hoặc: “Cắn em đi!”

Thắng không giữ nổi lý trí nữa, cắn cổ Triệu. Máu Triệu vẫn vậy, không chỉ ngon ngọt mà còn mang một hương vị quyến rũ đặc biệt như chính cô, vừa trôi đến cổ họng đã khiến Thắng cảm thấy sức mạnh tràn đầy.

Triệu nhìn những vết thương trên lưng, trên vai Thắng lành dần thì mỉm cười hài lòng.

“Em sẽ hối hận khi để tôi hút máu em.” – Thắng nhìn Triệu hừng hực như muốn ăn tươi nuốt sống.

“Làm em hối hận đi.” – giọng nói, ánh mắt quyến rũ của Triệu khiến người ta tình nguyện được chết.

Hai người lại hôn, nụ hôn có thêm vị máu càng thêm cuồng bạo.

Sau nửa ngày lăn lộn với đủ mọi tư thế từ phòng khách đến phòng Triệu, cuối cùng hai người dừng lại trên giường của Triệu.

“Từ giờ tên anh là Marco, không phải Thắng nữa.” – Thắng dựa lưng vào đầu giường, vuốt ve mái tóc đỏ dài óng ả của Triệu.

“Sao thế? Sao lại muốn đổi tên?” – Triệu nằm gối cằm lên ngực Thắng, dùng móng tay vẽ bâng quơ lên vòm ngực rắn chắc của hắn.

“Tên mới cho một khởi đầu mới.”

“Ừ, cũng được. Nhưng tại sao lại là Marco?”

“Đó là tên của một người rất quan trọng với anh.”

“Kể em nghe đi.” – Triệu ngước lên nhìn Marco

Thế là Marco kể cho Triệu nghe về bác Marco, một người Pháp mà hắn yêu quý, về cuộc sống trước đây của hắn ở nhà thuyền, về mẹ, về Nhật, về câu chuyện vị thiền sư quay lại sống dưới ánh mặt trời, về cả cái ngày cách đây một tháng mẹ vì hắn mà chết.

Nghe xong, Triệu bần thần, Marco hỏi: “Em sao thế?”

“Mẹ anh chết vì anh, còn mẹ em thì bỏ rơi em đến chết.”

Triệu cũng kể cho Marco nghe câu chuyện của mình, về người mẹ chưa một lần khóc vì cô, cuối cùng gọi người đến gϊếŧ cô vào cái ngày cô bị biến thành ma cà rồng.

“Ghen tị với anh thật đấy, có một người mẹ yêu thương mình, một gia đình hạnh phúc.” – Triệu thể hiện sự ghen tị bằng giọng nói và nét mặt sắc lạnh như dao.

“Nhưng anh đã rời bỏ họ rồi, giờ anh chỉ có em thôi.” - Marco hôn lên lọn tóc đỏ rực của Triệu trong lòng bàn tay mình.

Triệu quan sát Marco, ánh mắt dịu dần đi. Cô chống tay xuống giường, rướn người lên, nheo mắt nhìn Marco: “Thật không thể tin được, đẹp trai thế này mà hôm nay mới là lần đầu tiên của anh.”

“Trước đây anh sống với má, đâu có biết yêu đương gì. Còn em thì sao, không phải lần đầu đúng không?”

“Tất nhiên rồi, em hơn anh cả trăm tuổi, sao có thể là lần đầu của em được.”

“Lần đầu của em… với ai vậy?” – cũng như bao kẻ khác, Marco không tránh khỏi tò mò.

Marco cứ sợ Triệu sẽ không vui nhưng Triệu lại thản nhiên đáp: “Với chồng em.”

“Chồng em? Vậy là mình đang nɠɵạı ŧìиɧ hả?” – Marco ngồi bật dậy.

Khuôn mặt hoang mang của Marco khiến Triệu bật cười: “Nhìn anh sợ hãi kìa. Chồng em chết lâu rồi.”

“Chồng em là người sao?”

“Không, là ma cà rồng.”

“Vậy sao lại chết? Bị con người gϊếŧ ư?”

Triệu gật đầu, mặt ráo hoảnh: “Bị gϊếŧ, nhưng không phải con người gϊếŧ, em gϊếŧ. Em đã uống máu, ăn gan, xé xác lão ta ra thành trăm mảnh.”

Marco nuốt nước bọt: “Tại sao vậy?”

Triệu chống tay lên mặt hỏi: “Em có đẹp không?”

Marco gật đầu: “Người đẹp nhất anh từng gặp.”

Triệu cười mỉa mai: “Lão già ấy cũng từng nói với em như vậy, khen em là người đẹp nhất thế gian nên mới muốn lấy em về, để em trở thành nữ vương, có cuộc sống tốt đẹp nhất. À, quên chưa nói với anh, lão chồng em là vua của ma cà rồng.”

Đầu Marco lại “đinh” thêm một tiếng, vua của ma cà rồng mà còn bị Triệu xé xác thì hắn sẽ thế nào đây.

“Ngày em bị cắn, em trốn vào rừng sâu rồi gặp được Lan, một ma cà rồng biết bốc thuốc, Lan dạy em y thuật, còn điều chế ra loại thuốc khiến ma cà rồng sợ máu mà mình hay dùng ấy. Bọn em sống cùng nhau vài chục năm yên ổn thì con người bắt đầu khai thác rừng, Lan bị gϊếŧ, em trốn chui trốn lủi rồi gặp vua của giống loài mình. Vì chưa từng cảm nhận được tình yêu nên lão ấy chiều chuộng em một chút, nói mấy lời ngọt ngào là em tưởng lão ấy thật sự yêu em. Em xem lão cả thế giới, sẵn sàng làm tất cả mọi thứ vì lão, chỉ cần lão vui. Nhưng anh biết sao không? Lão già khốn khϊếp ấy nɠɵạı ŧìиɧ. Em cứ tưởng căn nhà này chỉ thuộc về em và lão ấy nhưng không, bất cứ chỗ em và lão ấy từng ân ái thì lão ấy cũng từng làʍ t̠ìиɦ với người khác ở đó, không phải chỉ với một mà với rất nhiều người khác.” – Triệu chậm rãi kể lại cuộc đời cô, giọng điệu không vui cũng chẳng buồn.

“Căn nhà này luôn ư?”

Triệu gật đầu: “Ở chính là căn nhà này.”

“Em biết lão nɠɵạı ŧìиɧ nhưng lúc đó em quá nhu nhược chỉ đành nhắm mắt cho qua. Cho đến một ngày em nghe lão hứa hẹn với tình nhân sẽ để con bé đó thay thế vị trí nữ vương của em, chỉ cần lão biết được công thức điều chế thuốc sợ máu thì lão sẽ đá em ra khỏi đây không thương tiếc. Đến tận lúc đó em mới tỉnh ngộ. Sau đó em học cách để trở nên mạnh hơn, xây dựng thế lực cho mình, khi đã đủ mạnh, em gϊếŧ lão, thay thế lão trở thành nữ vương.”

Marco gật gù tiêu thụ những thông tin Triệu vừa kể.

Triệu dùng ngón tay nâng cằm Marco, trở lại giọng trêu chọc hàng ngày: “Nên là anh cứ cẩn thận đấy, nếu anh dám phản bội em, em sẽ gϊếŧ anh.”

Marco cúi đầu, ngậm ngón tay Triệu vừa nâng cằm mình trong miệng mơn trớn rồi sát lại gần cô: “Chỉ có lão vua ngu ngốc ấy mới không biết thưởng thức vẻ đẹp của em thôi, anh chỉ cần một mình em là đủ.”

Triệu nhếch mép cười, Marco trao Triệu một nụ hôn cuồng nhiệt, hai người lại lao vào nhau.

Từ hôm đó, tên của hắn là Marco. Từ hôm đó, hắn xuất hiện bên cạnh Triệu cùng với Nguyên và Mộc (dù không hòa thuận lắm). Từ hôm đó, mọi người đều biết hắn là người tình của nữ vương.