edit: Trà Vô Vị
beta: Hạo Nguyệt
Lúc tôi đến bệnh viện thì được thông báo tình hình của bố rất nguy kịch. Mẹ tôi hoang mang ngồi chờ ngoài phòng cấp cứu. Tôi kinh ngạc, chỉ mới vài canh giờ thôi, mà tóc bà đã bạc trắng cả. Tôi có cảm giác như là bà không ngủ cả nửa năm rồi.
Sức cùng lực kiệt.
Thái Nhiên ngồi cùng mẹ tôi, vẻ mặt bình tĩnh. Tôi thấy cằm cậu ta hơi xanh, chắc là sáng sớm vừa ngủ dậy đã chạy ngay đến bệnh viện.
Cậu ta nói cho tôi biết: “Bác trai đột nhiên suy tim, cấp cứu được một lúc rồi. Gọi điện thoại cho chị, nhưng chị không nghe lại còn tắt máy”.
Tôi nghe ra được sự bất mãn trong lời nói của cậu ta, cực kì hổ thẹn: “Tôi đang ngủ”.
Mẹ nắm lấy tay tôi, hỏi: “Sẽ không có chuyện gì xảy ra hết. Đúng không?”.
Tôi không phải bác sĩ, cũng chẳng phải là thần tiên, làm sao biết được, lòng tôi bây giờ cũng nóng như lửa đốt. Bà không ngừng hỏi, không nghe được đáp án từ chính miệng của tôi, giống như là đã phó thác tất cả vào lời nói của tôi, chỉ cần tôi nói không chết, bố tôi nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi. Trong lòng tôi bỗng nhiên lại có cái ý nghĩ rất điên rồ, nếu bố tôi cứ hôn mê như thế rồi rời đi sớm một chút, thoát khỏi cái thân thể đang chịu đựng những tra tấn kia cũng tốt.
Nhưng cái suy nghĩ này ngàn vạn lần đừng xảy ra.
Đầu óc trống rỗng, tất cả chỉ là một mảng mờ mịt, tôi hoảng hốt nhớ về thời thơ ấu. Mẹ dắt tôi đi trên đường, chỉ vào tấm biển của một cửa hiệu viết bằng tiếng Anh, muốn tôi đọc nó. Tôi rất căng thẳng, nhìn thấy những từ đơn kia rất quen, nhưng ngay cả một chữ tôi cũng không tài nào nhớ ra được. Mẹ tôi thở dài, trách tôi ngu dốt mà không chịu chăm chỉ học hành. Sau đó tôi có một áp lực rất lớn, thường nằm mơ thấy mình phải nhận biết các từ, mấy từ tiếng Anh đó cứ như được mọc cánh, bay qua bay lại trước mặt tôi mà toàn bộ tôi đều không biết, gấp rút đến mức toát hết cả mồ hôi hột.
Ngay giờ phút này tôi lại có cái cảm giác đó, cổ họng cứng đờ, không thể nhúc nhích, muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi.
Thái Nhiên mạnh mẽ nắm lấy tay bà, thay tôi kiên quyết nói: “Chắc chắn là sẽ không xảy ra việc gì đâu. Bác sĩ lúc nào cũng thích nói quá lên”.
Mẹ tôi nhẹ nhàng thở ra. Tôi liếc nhìn Thái Nhiên với vẻ mặt biết ơn. Cậu ta dường như đang an ủi tôi nên cứ cười cười, đặt tay lên vai tôi.
Tôi thả lỏng tâm tình ra được một chút.
Đèn trong phòng phẫu thuật vụt tắt. Bác sĩ bước ra, nói: “Tạm thời đã qua cơn nguy hiểm rồi nhưng sức khỏe của bệnh nhân đã yếu đi rất nhiều. Gia đình nên chuẩn bị đi”.
Ông ta là đang nói, gia đình tôi nên lo hậu sự sao?
Bố đã từng nói với tôi rồi, quan tài bằng gỗ, ông thích nhất là gỗ Hương Sơn, nó rất tốt, nổi tiếng từ hồi xưa rồi. Hỏa táng ở trong đó rồi mang về quê, chôn ở phần mộ tổ tiên. Mọi chuyện cứ giản lược bớt đi.
Trên giường bệnh, bố tôi phải mang bình dưỡng khí, cả người cắm đầy ống, dụng cụ, một cái chấm nhỏ màu đỏ tượng trưng cho sinh mệnh của ông ấy ngay lúc này.
Tôi nói: “Không thể nào. Không thể nào. Bố nhất định là vẫn còn thời gian nói lời tạm biệt với chúng ta”.
Thái Nhiên dìu tôi, nói: “Có lẽ lúc bình thường, bác ấy đã nói với chúng ta rồi”.
Đúng rồi. Ngày thường lúc nào bố tôi cũng lải nhải nói về những đạo lí này nọ, rồi còn tụng kinh, niệm Phật, nói cả đời này ông ấy làm việc thiện cũng không ít, Diêm Vương sẽ không gây khó dễ đâu.
Tôi cùng mẹ đi thắp nhang trong miếu. Tôi là người theo thuyết phiếm thần, đối với những lý luận này nọ về thần linh, chỉ tin ba phần nhưng kính 5 năm phần. Lần này là tôi mười phần thành tâm hướng Phật. Đúng là ngày thường không thắp hương, cuống lên mới ôm chân Phật.
Tiếng mõ vang lên đều đều, lòng tôi cũng dịu đi chút ít. Cả đời bôn ba, chứ chìm nổi giữa cuộc đời này rồi cuối cùng cũng trở về với cát bụi, một linh hồn cứ phiêu bạt khắp nơi, không có nơi nào để dừng chân.
Mẹ tôi cùng phương trượng đàm đạo những vấn đề Phật giáo mà tôi và Thái Nhiên không hiểu, sợ làm trò cười cho thiên hạ nên rời đi nơi khác.
Trong chùa có một gốc cây lê rất cao, mùa hoa nở đã qua, bây giờ nó đang lên chi chít những lá xanh. Tôi ngửa đầu, những ánh sáng rọi qua tán cây chiếu thẳng vào mắt tôi, tuy đau đớn nhưng tôi vẫn cố chấp ngước nhìn, mãi cho đến khi nước mắt chảy ra.
Thái Nhiên yên lặng đứng ở phía sau tôi, không khí im ắng. Tôi quay đầu lại nhìn, cậu ta cũng nhìn tôi cười cười. Tôi bèn đá cục đá dưới chân mình vào chân cậu ta.
Thái Nhiên vỗ vỗ mặt tôi, nhẹ nhàng nói: “Mọi chuyện sẽ qua thôi. Chị còn có em mà”.
Tôi vươn tay, mạnh mẽ giữ chặt cậu ta, giống như đại dương bao la cứ cố chấp ôm chặt lấy một gốc cây đang trôi nổi trong nó.
Sau phẫu thuật một ngày thì bố tôi tỉnh lại, ánh mắt ông ấy vô thần nhìn mẹ, nhìn tôi, rồi
lại ngủ. Mẹ tôi còn mong đợi muốn nghe bố tôi nói điều gì đó, nên cứ chăm chú lắng nghe cả nửa ngày, chỉ nghe thấy tiếng ngáy phát ra từ cổ họng của ông ấy.
Mẹ lo lắng kéo kéo áo tôi: “Con nói xem. Bố con có khi nào không nói được nữa không? Ông ấy vẫn chưa nói gì với mẹ”.
Tôi nói: “Bố còn có thế nói gì với mẹ đây? Bố biết con rất hiếu thuận với mẹ. Mẹ chỉ mới hơn năm mươi, ít nhất còn có thể sống được thêm ba mươi năm nữa. Nếu có thể tái giá chắc cũng hợp với ý nguyện, có người thay bố chăm lo cho mẹ”.
Mẹ tôi nghe thế, bỗng dưng òa khóc: “Mẹ đã từng này tuổi rồi. Không có bố con, mẹ biết làm sao đây?”.
“Thì mẹ đi theo con”.
“Tương lai con còn phải kết hôn rồi sinh con và nuôi nấng nó”.
“Thật là …”, tôi dậm chân: “Chẳng lẽ mẹ không muốn giúp con nuôi em bé?”.
Mẹ tôi lấy lại tinh thần, lau nước mắt nói: “Đúng. Mẹ phải giúp con nuôi đứa nhỏ. Bây giờ thanh niên phải đi làm, mẹ sẽ phải đi theo con”.
Cách ngày, gia đình Thái Nhiên lại đến đây thăm. Bố tôi vẫn ngủ say như trước, chị Tú có hầm canh gà cho mẹ tôi uống.
Chị ấy là người từng trải nên biết cách an ủi mẹ tôi: “Hồi trước lúc bố Thái Nhiên mất, so với chị, em còn khổ hơn nhiều. Em không thể đi làm, trong nhà chỉ có ít tiền để dành, ba đứa con đều vẫn còn rất nhỏ. Tang sự xong xuôi thì nhà em cũng hai bàn tay trắng. Chị nhìn xem nhà chị còn có Mộc Liên đã có tiền đồ lại còn rất hiếu thảo nữa”.
Một trong những cách an ủi tốt nhất là kể cho người ta nghe những chuyện thương tâm hơn.
Mẹ tôi sau một lúc im lặng, bỗng nhiên nói: “Bố mẹ mai mối, cũng nhờ vậy mới qua được một đời”.
Tôi quay sang chỗ khác, hình ảnh phản chiếu trong gương đã là gương mặt đầm đìa nước mắt của tôi.
“Chị bị cảm sao rồi?”, Thái Nhiên hỏi.
“Cũng chưa đi xem sao”, tôi nói.
Thái Nhiên đặt tay lên trán tôi thử độ ấm: “Vẫn nên đi khám xem sao. Hình như chị bị sốt nhẹ đấy”.
“Chắc là do bị kích động quá thôi”.
“Lúc này chị không thể gục ngã”.
Tôi nở nụ cười: “Chẳng phải đã nói vẫn còn có cậu sao?”.
“Phải!”, cậu ta nắm lấy tay tôi nói: “Còn có em giúp chị mà”.
Cậu ta cũng không còn giống như lúc trước chuyện gì cũng phải chạy đi hỏi ý kiến của tôi. Lúc này đã thành một người tự chủ rồi, một người đàn ông có năng lực gánh vác tất cả những việc mình làm. Con sâu nhỏ đã mọc cánh, phá kén chui ra thành một con bướm xinh đẹp rồi. Tôi thực sự rất vinh hạnh khi có thể ở bên cạnh quan sát được bước chuyển mình này của cậu ta.
Tôi vẫn còn sốt, nhiệt độ không giảm, đến chạng vạng hôm sau đã là gần 38 độ rồi, cứ ho mãi không dứt, toàn thân mệt mỏi. Tôi lại không dám làm mẹ lo lắng nên lặng lẽ đi đến phòng bệnh đăng ký khám, cầm thuốc về, nhân tiện mua thêm chút cháo.
Đang đổ cháo vào bát bỗng nhiên tôi nghe thấy một âm thanh yếu ớt gọi mình: “Tiểu Liên …”.
Tay tôi run lên, thìa múc cháo rơi cạnh xuống bàn.
Bố tôi mở mắt ra, gương mặt cũng tỉnh táo không ít, nói rõ ràng từng chữ: “Thơm quá, là cái gì vậy?”.
“Là cháo trứng muối thịt nạc”, mẹ tôi vội vàng đáp.
Bố nhìn tôi, nói: “Nhiều vậy sao ăn hết được? Sao con gầy thế?”.
Tôi mãnh liệt gật đầu.
Bố tôi còn nói: “Nên sớm kết hôn đi chứ cứ kéo dài thời gian mãi như thế sẽ không tìm được đối tượng tốt đâu”.
Tôi vẫn gật đầu.
Bố tôi lại quay sang nói với mẹ: “Bà phải đi theo con gái mình nhé, gần gũi nó nhiều thêm một chút”.
Mẹ tôi khóc nấc lên.
Bố tôi tỉnh dậy một lúc lâu sau, bỗng nhiên còn nói: “Chuyện Tiểu Liên điền phiếu nguyện vọng thi đại học cứ kệ con bé đi, thiết kế thời trang cũng tốt mà theo biên đạo cũng được. Học xong rồi cũng đều phải dựa vào năng lực của mình hết”.
Lòng tôi đau xót, chỉ có bố tôi mới hiểu con gái của ông lúc trước vẫn nằng nặc đòi làm nhà thiết kế thời trang mà chỉ vì người trong lòng mình mà bỏ đi heo học ngành biên đạo, tiền kiếm được không ít nhưng mà tất cả chỉ là hư không.
Bố quan tâm tới tôi.
Sau đó, bố tôi cũng không nói thêm gì nữa.
Rạng sáng ngày hôm sau thì bố đi.
Tôi đỡ mẹ đứng nhìn y tá đưa ông ấy vào nhà xác, quay đầu lại thì thấy Thái Nhiên đang vội vàng chạy tới.
Lúc nhìn thấy cậu ta từng bước, từng bước chạy về phía này tôi cứ có cảm giác như mình đang nhìn thấy một thước phim quay chậm. Những sự chống đỡ gắng gượng của tôi bỗng chốc tan ra.
Thái Nhiên lập tức đỡ lấy mẹ từ tay tôi.
Đầu tôi choáng váng, làm cách nào để về được đến nhà cũng chẳng biết.
Lúc xuống xe thì trời sáng hẳn, đèn đường hai bên đồng loạt được tắt, những tia nắng vàng rực rỡ bao trùm lên mặt đất. Lúc này tôi mới phát hiện bây giờ đã là cuối xuân, chính là lúc hoa nở đẹp nhất.
Người chết thì đèn tắt, mà đèn tắt rồi thì trời cũng phải sáng.
Ngược lại lúc này mẹ tôi lại cực kì bình tĩnh, thở dài nói: “Coi như ông ấy cũng chẳng còn điều gì để tiếc nuối”.
Tôi nhìn thấy cằm của Thái Nhiên lấm tấm râu, chắc cậu ta mới sáng sớm đã chạy đến bệnh viện nên giờ hẳn là rất mệt rồi, bèn quay sang nói: “Hôm nay nếu cậu không bận chuyện gì thì về nhà nghỉ ngơi sớm đi”.
Cậu ta không chịu: “Em ở đây có thể còn giúp chị được chút”.
Tôi cười cười, cũng không miễn cưỡng: “Vậy tôi với mẹ ngủ chung một giường, cậu ngủ ở phòng tôi nhé”.
“Chị vẫn còn sốt sao?”.
“Ngủ một giấc dậy là sẽ ổn thôi mà”.
Cậu ta vươn tay sờ lên trán tôi, tôi chỉ có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo từ bàn tay của Thái Nhiên truyền đến, cậu ta rút tay về, ngay lập tức mặc áo khoác vào: “Đi, chúng ta đến bệnh viện. Nhiệt độ của chị không bình thường”.
“Không cần, uống thuốc vào là sẽ khỏi thôi”, tôi thực sự không muốn quay trở về nơi đó.
Nhưng mà Thái Nhiên không nghe, cứ một mực kéo tôi đi, hướng về phía cửa. Tôi không cách nào giãy ra được, bỗng nhiên cảm thấy đầu óc quay cuồng, cả người mềm nhũn, ngã khụy xuống đất.
Một đôi tay vươn ra, kéo tôi lại rồi ngồi xuống bế xốc tôi lên.
“Thái Nhiên …”, tôi thì thào.
Cậu ta nhỏ giọng nói bên tai tôi: “Không có việc gì đâu, chúng ta sẽ lập tức đến bệnh viện”.
Sau đó tôi hôn mê, cả người lâng lâng cứ như đang bơi trong bụng nước ối của mẹ. Tách biệt hoàn toán với những âm thanh của thế giới bên ngoài, chỉ cảm nhận được nhịp tim của một người đang phát ra cực kì mạnh mẽ từ trong l*иg ngực.
Còn nhớ lúc tôi học trung học, có một lần phát sốt, bố cõng tôi đến bệnh viện. Hôm đó trời rất lạnh, gió thổi tới mạnh mẽ cứ như những nhát dao cứa vào mặt. Hơi thở của bố tôi là những làn khói trắng mong manh, đánh lừa thị giác của tôi.
Tôi giật mình tỉnh dậy, mới phát hiện ra lúc này mình đang nằm ở trên lưng Thái Nhiên, đôi tay mạnh mẽ mà tràn đầy ấm áp đó đang nâng đỡ cơ thể tôi. Đường xá tấp nập, cậu ta cõng tôi trên lưng chạy rất nhanh
“Sao vậy?”, tôi vẫn còn chút sức lực nói chuyện.
“Đi làm vào giờ cao điểm, mấy cây cầu chật ních xe chờ mua vé qua mà em vẫn có thể luồn lách chạy qua một cách nhanh chóng”.
Cậu ta thở, mồ hôi chảy dọc xuống hai bên má, tôi đang lên cơn sốt nên lại càng cảm thấy mặt cậu ta lạnh lại ẩm ướt.
Mặt của tôi cũng ướt đẫm, là vì đang khóc. Cậu ta đã giữ lời hứa, tất cả mọi chuyện đều có cậu ta lo liệu, cậu ta có thể chăm sóc tốt cho tôi.
Trong một khoảnh khắc, tôi bỗng nhiên rất muốn hôn Thái Nhiên nhưng thực sự là tôi chẳng còn chút sức lực nào cả, phải mơ màng nhắm mắt lại, mặc cho cậu ta đưa tôi đi đến chân trời góc bể nào.
Lúc tôi tỉnh lại thì đã là buổi sáng hôm sau, lúc đó chỉ có cảm giác thật thoải mái, cái cảm giác mà trước giờ tôi chưa từng có qua. Quay sang … tôi nhìn thấy Thái Nhiên đang choàng một cái áo khoác nằm ngủ trên ghế sô-fa. Cậu ta cao lớn vậy mà phải ngủ trên một cái ghế sô-fa chật hẹp thật là làm khó cậu ta rồi.
Tôi bước xuống giường, lẳng lặng cầm chăn đắp lên người cho Thái Nhiên. Cậu ta trở mình, mở mắt ra.
“Chị đã xuống giường rồi sao?”.
“Tôi không sao mà”, tôi cười.
“Chị bị viêm phổi đấy, có biết không?”, cậu ta trừng mắt nhìn tôi.
Tôi xoa xoa mặt cậu ta. Do nằm nghiêng trên ghế sô-fa nên một bên mặt của cậu ta bị đè thành đầy những nếp nhăn.
“Cám ơn cậu”, tôi nói: “Tôi đánh giá cao bản thân mình quá rồi, thật sự không biết cám ơn cậu như thế nào nữa”.
Thái Nhiên giữ chặt bàn tay đang vuốt ve gương mặt cậu ta của tôi: “Chị thể hiện thành ý của mình bằng cách bóp mặt em như vậy sao?”.
Tôi cười, cúi đầu hôn cậu ta.
Cậu ta bỗng nhiên cứng đờ ra.
“Vậy cũng coi như là có chút thành ý đi”, tôi hỏi.
“Mộc Liên…”.
Tôi ngồi xuống sô-fa, ngay bên cạnh cậu ta, cúi đầu nhìn chằm chằm Thái Nhiên: “Cậu có thể cười tôi, nhưng tôi không thể che giấu tình cảm của mình mãi được. Tôi nghĩ tôi thích cậu … Hy vọng chuyện này không gây khó xử cho cậu”.
Cậu ta nhảy dựng lên, mạnh mẽ ôm lấy tôi, dùng toàn bộ sức lực, tốc độ vừa nhanh lại vừa mạnh, suýt chút nữa đã làm tôi ngạt thở rồi, những lời muốn nói cũng đã nói hết ra rồi đành mặc kệ cho mọi chuyện ra sao thì ra.
Tôi rốt cuộc cũng làm được chuyện mà đã rất nhiều năm rồi vẫn chưa có cơ hội thực hiện, chính là vùi đầu vào l*иg ngực của một người khác phái, nghe tiếng tim đập chậm rãi của người đó. Việc này được miêu tả lãng mạn đến mức buồn nôn mà không ngờ rằng ở ngoài đời thực, hương vị của nó rất tuyệt vời.
Tôi nghe Thái Nhiên nói: “Thì ra ôm chị sẽ có cảm xúc rất khác biệt”.
Chỉ một câu nói đơn giản như thế thôi cũng làm cho mặt và tai tôi nóng ran lên.
Thái Nhiên cúi đầu, đè môi xuống. Tài năng thiên bẩm của tôi trong nháy mắt bỗng nhiên được kí©h thí©ɧ, lập tức vòng tay qua cổ kéo Thái Nhiên.
Nụ hôn thật sâu vừa chấm dứt, cậu ta thở hổn hển, luôn miệng nói: “Em xem thường chị rồi! Là em xem thường chị rồi”.
Tôi mỉm cười: “Cậu không biết tôi đã thèm thuồng cậu bao nhiêu lâu rồi đâu. Từ trong tiềm thức đã đem những động tác thân mật ra tập luyện vô số lần”.
Cậu ta lại trở lại ngồi lên ghế sô-fa, nói khẽ: “May mắn là em cũng không có đánh mất chị”.
Mỗi một câu nói yêu thương đều rất động lòng người.
Âm thanh mở cửa vang lên, mẹ tôi bỗng nhiên đẩy cửa tiến vào. Chúng tôi vội vàng tách ra.
Mẹ tôi đi tới đi lui, không nói gì cả. Tôi chỉ có cảm giác ánh mắt của mẹ đảo qua đảo lại vài vòng trên người tôi với Thái Nhiên là đã nhìn thấu hết mọi chuyện.
Bố tôi được hỏa táng, tro được đựng trong một cái bình gốm màu trắng, tôi cùng mẹ mang ông về quê an táng.
Buổi tối trước ngày đi, tôi viện cớ mua đồ này nọ, vội vã xuống lầu gặp Thái Nhiên.
Tôi cười: “Đêm khuya gió lớn chúng ta giống như ăn trộm, lén lén lút lút gặp nhau không giống như một cặp đanh yêu nhau chút nào cả”.
“Trai chưa vợ, gái chưa chồng chúng ta yêu nhau là hoàn toàn hợp pháp cả về mặt luật pháp lẫn đạo dức”.
“Tôi vẫn là người quản lí của cậu, chuyện này sẽ ãnh hưởng đến sự nghiệp của cậu”.
“Có chị ở bên cạnh, em sẽ còn làm việc tốt hơn được nữa kìa”.
“Dương Diệc Mẫn kia thì sao?”.
“A”, Thái Nhiên vỗ tay lên trán: “Tất cả là do lỗi của chị!”.
Tôi đấm một phát vào ngực của cậu ta: “Họa này là do ai gây ra?”.
Cậu ta nhanh chóng bắt được tay tôi, thuận thế kéo tôi vào lòng.
Tôi vòng tay ngang qua thắt lưng của Thái Nhiên, tựa đầu vào ngực cậu ta rất lâu, suýt nữa là ngủ luôn rồi.
Bỗng nhiên có một con mèo nhảy ra từ trong bụi cây, làm cho chúng tôi giật mình. Tôi lưu luyến rời khỏi vòng tay ấm áp của cậu ta. Thở dài, mới chỉ vài ngày thôi, đã lún sâu như vậy rồi, chỉ sợ sau này sẽ còn hơn thế nữa. Sợ bị cậu ta dắt mũi đi, nói tôi đi hướng
Đông, tôi cũng chẳng dám chạy về hướng Tây.
Thái Nhiên như cũng có tâm sự giống tôi, nói: “Không muốn buông chị ra một chút nào. Đã qua nhiều năm như vậy, vẫn một lòng tôn kính chị,chỉ cần được nắm lấy tay chị thôi”.
Tôi lắc đầu: “Về đi, mẹ tôi sẽ nghi ngờ đấy”.
“Tốt hơn là nên nói rõ ràng với bác ấy”.
“Bố tôi mới qua đời, nói lúc này e rằng không ổn lắm”.
Ánh mắt của cậu ta dịu dàng: “Em tôn trọng quyết định của chị”.
*tung bông* *tung hoa* *tung tiền* mãi rồi hai anh chị cũng bày tỏ nỗi lòng he he (^o^)/