edit: Trà Vô Vị
beta: Hạo Nguyệt
“Có hy sinh thì cũng có cái để thu hoạch mà. Ghim cài áo đẹp nhỉ?”.
Tôi sờ sờ cái cài áo ngọc trai đính kim cương: “Là Thái Nhiên tặng, cậu ta lúc này là bạn tôi rồi mà”.
“Họ nói viên ngọc trai này được gọi là “Thiên sứ dịu dàng”. Rất thích hợp với cô đó”.
Tôi ngượng ngùng nói: “Lần đầu tiên tôi mang thứ quý giá như vậy lên người, thực sự là không quen”.
Anh ta gật gật đầu: “Có lần tôi thấy cô mặc áo sơ mi, quần cotton ngồi chồm hổm ăn cơm hộp trước máy quay, lúc đó cô còn tóc buộc đuôi ngựa nữa. Sau đó gặp lại thì thấy cô đã cắt tóc rồi, thực sự là rất uổng. Từ trước tới nay tôi vẫn cho rằng là con gái thì nên để tóc dài”.
Tôi ngạc nhiên: “Đó là chuyện từ rất lâu rồi mà”.
“Ừ, cũng lâu rồi”, Trang Phác Viên cười: “Chắc lúc đó cô mới đi làm. Tôi có thấy vài lần. Nếu cô không bị người khác sai này sai nọ, chạy vòng vòng thì cũng là khép nép theo sau lưng đạo diễn”.
“Dượng!”, một cô gái mặc váy lụa khoan thai bước đến.
Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Dương Diệc Mẫn.
Cô gái đẹp như vậy thực sự là rất hiếm gặp. Nhìn còn rất trẻ, chắc khoảng mười bảy tuổi, hay là mười tám nhỉ? Giống như một đóa hoa chớm nở mang theo sương sớm, rất thuần khiết, thoát tục và tràn đầy sức sống. Con mắt nhìn người của Trương Mạn Quân thực sự không tồi, đôi mắt của cô bé ấy rất có hồn, lông mi đã dài lại còn dày, cong vυ"t mà chẳng cần phải chải mascara. Đôi mắt to, tròn trong veo như nước hồ thu, rất nhanh nhẹn, hoạt bát, vui buồn hờn giận đều thể hiện rõ trong đôi mắt đó.
Dù là nam diễn viên hay nữ diễn viên thì số phận của họ cũng đều được quyết định bởi đôi mắt. Những gương mặt xinh xắn, hoạt bát như vậy đạo diễn thường rất thích.
Cô bé ấy được dạy dỗ cũng không tồi, rất lịch sự với tôi, cười khanh khách gọi tôi là Mộc tiểu thư, nói chuyện mấy câu, biết chuyện rồi lại sửa cách xưng hô thành chị Mộc Liên. Giọng nói ngọt ngào kia, nghe cứ như rót mật vào tai, thực sự rất dễ chịu.
Một người tinh tế, khéo léo, biết cách lấy lòng mọi người như vậy, lại còn có người hậu thuẫn cho, muốn mình không nổi tiếng cũng hơi bị khó.
Trang Phác Viên kiêu ngạo không nói, dù gì thì cũng là người một nhà. Mấy năm nay anh ta ở bên ngoài phong lưu cũng không ít, bây giờ lại chịu nâng đỡ cháu gái bên họ ngoại coi như là cũng không để cho nhà vợ chịu thiệt thòi.
Tôi hỏi Dương Diệc Mẫn: “Đã gặp Thái Nhiên chưa?”.
“Vẫn chưa ạ, nhưng thực ra là em cũng có thấy anh ấy trên TV nhiều lần rồi”.
“Có chuyện đó nữa sao?”, tôi cười: “Làm sao mà thấy nhiều như vậy được, cậu ta mới đóng có vài cảnh thôi mà”.
“Chị thật khiêm tốn”.
Cô mới khiêm tốn đấy, bây giờ cứ một hai khăng khăng gọi tôi là chị, tôi cũng chẳng dám gọi xằng là em, chờ sau này cô nổi tiếng rồi, có khi đến cả dượng Trang của cô cũng phải nhìn mặt cô mà sống.
Dương Diệc Mẫn quay sang nói chuyện với Trang Phác Viên, mái tóc đen bóng bồng bềnh như mây xõa xuống bên tai. Đúng là người đẹp nên cả cái lỗ tai cũng đẹp nốt. Giống như cái vỏ sò màu trắng, nhỏ nhắn mà xinh xắn. Làm cho người ta nghĩ ngay đến những bức tượng nữ thần được điêu khắc bằng đá cẩm thạch của người Hy Lạp xưa. Dáng người to lớn, từ cái ngón tay cho đến lỗ tai đều đạt đến một tỉ lệ hoàn mĩ.
Tôi xót xa thở dài, cảm thấy mình thực sự đã già rồi. Dù vẫn còn trẻ nhưng trông vẫn cứ như già trước tuổi vậy. Cô bé này có thể nhảy nhót không biết mệt mỏi đến tận sáng. Còn tôi mà đi cùng Thái Nhiên đến mấy bữa tiệc rượu là đúng mười hai giờ đêm lại hiện nguyên hình. Chân đau, thắt lưng mỏi, lết lết trở về với hình hài của cô bé Lọ Lem.
Thái Nhiên không biết là đi dạo ở đâu một vòng rồi quay về đứng bên cạnh tôi.
Tôi giới thiệu với cậu ta: “Đây là Dương Diệc Mẫn”.
Thái Nhiên nhìn thấy cô bé xinh xắn, đáng yêu như vậy cũng rất ngạc nhiên. Cậu ta ở trong cái vòng danh lợi luẩn quẩn này đã được vài năm rồi, có cô gái xinh đẹp nào mà chưa từng thấy qua. Tôi nhìn cậu ta cười đến ngây người như vậy, biết ngay là Thái Nhiên thích cô ấy.
Dương Diệc Mẫn cũng ngẩn ngơ một hồi mới nói: “Xin chào”.
Dượng của cô ấy nở một nụ cười, tôi cũng cười. Trang Phác Viên nói với tôi: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi”.
Tôi leo lên sân thượng cùng Trang Phác Viên.
“Sao tôi không thấy vợ anh?”, tôi hỏi.
Trang Phác Viên nói: “Cô ấy không quen cuộc sống ở trong nước nên vẫn thường ở Châu Âu”.
“Nhìn thấy Diệc Mẫn là có thể tưởng tượng được ra ngay được vẻ đẹp của chị Trang”.
Anh ta cười: “Cháu gái thường có nét giống dì hoặc cô”.
Người này kì quặc ghê, có cô vợ đẹp như thế, sao không đem ra ngoài khoe mà lại giấu kĩ ở trong nhà, đã thế lại còn đi nâng đỡ cô cháu gái xinh đẹp. Rốt cuộc là anh ta cưới vợ về để làm gì đây?
Những người đàn ông được hoan nghênh như anh ta thực ra cũng không nhiều. Đàn ông thường trẻ rất lâu, anh ta còn chưa đến bốn mươi mà tôi cứ thích gọi là lão Trang, nhưng mà trong mắt của những người con gái khác thì anh ta lại có nét quyến rũ của một người đàn ông chín chắn. Lớn tuổi cũng có cái lợi của lớn tuổi, đàn ông lớn tuổi thường rất biết cách quan tâm, chăm sóc người khác. Ngày xưa có cô bạn cùng học của tôi lấy một anh chàng hơn mình những mười tuổi, lúc ấy tôi chẳng hiểu nổi tại sao. Sau đó có đến nhà cô ấy chơi một lần, thấy chồng cô ấy tự mình thu xếp mọi việc ổn thỏa hết, cô vợ chỉ việc nấu vài món ăn đơn giản nữa là xong. Lúc đấy ánh mắt của tôi tràn đầy ngưỡng mộ.
Hai người chúng tôi vừa tán gẫu với nhau vừa bước vào một cái sân nhỏ. Đã là trung thu rồi nhỉ? Trăng thực sự rất tròn. Người xưa đặt cho ánh trăng một cái tên thực sự rất dễ nghe “Hàn Thiềm”. Trời đêm nay rất trong, ngẩng đầu lên là có thể thấy cái bóng mờ ở trong trăng, chỉ nhìn như vậy thôi mà người ta vẫn có thể nghĩ ra được truyền thuyết về Hằng Nga với thỏ ngọc.
Trang Phác Viên nói: “Trời lạnh rồi, lúc này chỉ cần mưa một trận là hoa quế sẽ nở. Tôi còn nhớ lúc mình còn nhỏ, mẹ rất hay nhặt những bông hoa quế rớt xuống sau mưa, đem chúng về rửa sạch, ủ thành kẹo hoa quế”.
“Tôi vẫn thường tự làm nó để ăn”, tôi nói: “Hồi tôi còn bé năm nào cũng đi hái hoa quế, có khi ngón tay vô tình chạm phải những cái lá có sâu róm ở mặt sau. Đau không thể tả nổi, chỉ muốn chặt đứt cánh tay của mình ra thôi”.
“Cô là người ở đây à?”.
“Bố mẹ chuyển tới đây từ khi tôi mới lọt lòng. Anh biết không, khi ấy hai người họ bị buộc phải chuyển công tác đó”.
“Vậy cô học ở đâu?”.
“Đại học của tỉnh thôi”, tôi nói: “Học bốn năm biên đạo (biên kịch và đạo diễn), sau này ra trường, đi làm thì cũng chỉ là chân sai vặt, hầu hạ kẻ khác. Những cái chuyên ngành tôi được học coi như bị lãng phí”.
Anh ta kinh ngạc: “Cô đã từng học biên đạo sao?”.
Tôi nhún vai: “Lúc trước cũng không định học đâu. Học rồi mới thấy hối hận nhưng mà đâm lao thì phải theo lao thôi, chỉ còn cách tiếp tục học. Nói thật, nhiều lúc cảm giác còn kinh khủng hơn là ở tù nữa”.
“Tôi đoán thử xem nhé”, anh ta nói: “Lúc điền phiếu nguyện vọng là do cô muốn cùng bạn trai ở chung một chỗ phải không?”
Tôi hơi đỏ mặt, theo bản năng lui về phía bóng tối. Thực ra thì ánh trăng sáng như vậy, anh ta lại đứng gần tôi như thế chắc là đã sớm thấy hết được các biểu tình trên gương mặt của tôi rồi. Trốn như thế cũng chỉ uổng công vô ích mà thôi.
“Tôi đoán đúng rồi?”, anh ta cười khoái chí.
Tôi thì thào: “Đã là chuyện của quá khứ rồi, huống hồ gì anh ấy cũng chẳng phải bạn trai tôi”.
Chàng trai ấy, cho tới tận bây giờ cũng chưa từng một lần là bạn trai tôi. Tôi thầm mến anh ta từ hồi học trung học, vì anh ấy tôi sẵn sàng vứt bỏ cái ước mơ của mình chỉ là để được học chung một trường đại học, cùng một chuyên ngành. Từ trước đến nay tôi vẫn luôn đóng vai một người bạn tốt của anh ta mà múc nước nấu cơm, chép bài hộ. Cuối cùng anh ta lại ám chỉ vu vơ nói chúng tôi nên duy trì khoảng cách với nhau vì sợ bạn gái của mình ghen tuông này nọ.
Có lẽ là vì ánh trăng đêm nay đẹp quá nên mới có thể làm cho tôi nhớ lại khoảng kí ức đã đóng một lớp bụi dày đặc đó.
Trang Phác Viên trầm ngâm đôi chút rồi nhẹ giọng than thở: “Ai cũng không thể quên được người mà mình đã từng yêu”.
Tôi cười mỉa, anh ta ngàn vạn lần đừng có đem chuyện tình yêu xưa của mình ra kể lể, đẩy tôi lâm vào thế bí, nghe cũng không được mà không nghe cũng chẳng xong.
Nam nữ một khi đã kể cho nhau nghe những cậu chuyện cũ thương tâm có nghĩa là đã tín nhiệm người kia đến mức có thể giao trọn trái tim của mình cho họ. Điều này được giải thích là bước đầu tiên, là đoạn mở đầu của một câu chuyện tình lãng mạn.
Nhưng mà riêng anh ta thì không được, anh ta là người đã có vợ. Còn tôi lại là một người luôn biết giữ mình, nước sông không phạm nước giếng, tôi không muốn đâm đầu vào nguy hiểm. Đã là con người thì phải có lòng tự trọng và phải biết nghĩ cho người khác. Tôi không thể làm những chuyện khiến thiên hạ chê cười được.
Nhưng mà tôi đã xem nhẹ Trang Phác Viên rồi, anh ta dù là người có thể bỏ ra bạc tỉ để mua một nụ cười của mĩ nhân nhưng cũng là người rất có chừng mực. Anh ta nếu muốn thì sẽ tấn công ngay chứ chẳng cần dùng đến những tình tiết buồn nôn đến như vậy đâu.
Trang Phác Viên gật gật đầu, cười tự giễu một chút rồi nói bên ngoài trời lạnh lắm nên bảo tôi vào trong.