Chương 23: Diện kiến đại thần
Nghe anh nói như vậy, cô liền sửng sốt, thật không ngờ đại thần công ty của cô, cứ ngỡ rằng không khi nào được diện kiến, mà nay lại như ngọn núi thái sơn sừng sững trước mặt cô, đúng là quá dọa người rồi. Cô thu lại bộ dáng thất kinh, nụ cười tươi tắn nay có phần gượng gạo, lúc này đây có lẽ nên thành thật vẫn là hơn nhất, bởi đối mặt với ánh mắt sắc bén của anh ta, cô nghĩ rằng không gì có thể qua mắt được anh ta:
- Tổng giám đốc, xin chào anh, thất lễ rồi, mong anh không để bụng với nhân viên thấp cổ bé họng không chịu cập nhật thông tin của nội bộ.
Lâm Phong vẫn thản nhiên quan sát cô gái đi cùng Tuấn Vũ, anh liền khẳng định suy đoán của mình, rồi lẳng lặng thu hết những biểu hiện cung bậc cảm xúc thú vị của cô, điều khiến anh phải suy nghĩ đó là: “cô gái này, từ khi nào thì có quan hệ cùng Vũ”, anh bắt tay của cô, tuy nụ cười của cô có thể mê đắm lòng người, nhưng tay cô lúc này ướt mồ hôi, rõ ràng là cô đang căng thẳng:
- Không sao, lần sau tôi sẽ chú ý có các hoạt động gần gũi với nhân viên hơn.
Tuy giọng nói của anh rất nhẹ nhàng thản nhiên, và nụ cười có vẻ từ tốn, nhưng cô vẫn chột dạ, sởn da gà. Anh ta buông tay cô, quay ra nói với Tuấn Vũ:
- Chúng ta nên ra chúc Khánh Trung.
Đợi Lâm Phong quay người đi trước, cô cố tình kéo Tuấn Vũ đi chậm lại thụt lùi về phía sau, gằn giọng:
- Tại sao anh không nói là tôi sẽ gặp tổng giám đốc của tôi ở nơi này, và anh ta còn là bạn của anh nữa.
- Cái này không thể trách tôi được, chỉ trách kiến thức kinh tế xã hội của em quá hạn hẹp. Tôi hỏi em, em có biết tổng giám đốc tập đoàn dầu khí độc quyền trong nước là ai không?
Nhìn khuôn mặt tuấn tú và bộ dáng có chút đùa cợt của anh, cô bất giác nghi ngờ:
- Lẽ nào lại là anh?
Anh dứt khoát khẳng định:
- Không sai.
Như sét đánh ngang tai, cô ngây người, thật khó tin, người đàn ông này có phong thái của người thành đạt nhưng cô không ngờ cô lại có cơ hội quen biết đại thần, không chỉ một là những hai người, khẽ tự hỏi, liệu rốt cuộc cô có còn bỏ sót vị nào nữa không. Cái búng trán đau điếng của anh kéo cô về với hiện tại
- Em còn ngây ngốc gì chứ, mau đi thôi.
Nhăn mặt đưa tay xuýt xoa trán:
- Đau chết người đi, thật đáng kinh ngạc, không ngờ tôi có cơ hội diện kiến người có tiền như anh.
Anh nhìn cô, ra vẻ đắc ý:
- Em vui chứ?
Cô khẽ nghiến răng:
- Vui chết đi được.
- Sao tôi thấy biểu hiện của em không có chút nào gọi là vui thích, phải chăng, em là cô gái nghĩ một đằng, làm một nẻo.
Không thèm để ý tới lời chế giễu của anh, cô để mặc anh kéo về phía người chủ bữa tiệc.