Chương 55: Đêm chung phòng hỗn loạn

Kết thúc một đêm dài, ai về phòng ấy nghỉ ngơi. Có những phòng về cái liền ngủ, còn có những phòng, về cái liền loạn.

Phòng của Lisa và Thu.

- Uống.. cạn..

- Thôi đủ rồi, ngủ thôi Lisa, chúng ta về phòng rồi.

- Không được.. sao lại về phòng.. cái tên Tuấn kia đâu rồi. Em phải đấu với anh ta..

- Thôi thôi.. mai lại đấu, nhé!

Lisa cứ nháo trong phòng không chịu nằm yên. Mặc cho Thu ra sức khuyên bảo, đúng là khuyên người say là việc làm vô nghĩa nhất. Cô phải mất tới gần tiếng đồng hồ mới có thể để cho cô em họ của mình ngủ được. Thực sự rất mệt. Xong đâu đấy cô cũng chẳng kịp tắm mà nằm vật xuống, ngủ luôn.

Mạc Toàn trở về phòng trước, anh chọn chiếc giường gần cạnh cửa sổ. Nơi này thực sự có một không gian rất đẹp, mở cửa sổ nhìn ra thì chính là bãi biển. Anh nằm đó, để gió biển thổi qua cửa phả vào mặt, chút rượu trong người cũng dần tan hết. Gác một tay lên trán, anh đang nghĩ tới ngày đó cũng cùng cậu ấy chung một phòng. Có lúc sẽ chợt cười nhẹ một cái, nếu có thể quay về quá khứ thì thật tốt. Thế nhưng sẽ lại tự giật mình tự nhắc nhở, nếu thực sự quay lại quá khứ, vậy thì ngày đó, cái ngày cậu nằm trong vũng máu có phải hay không cũng sẽ lặp lại một lần. Nhắm mắt lại, có lẽ bây giờ đã là lựa chọn tốt nhất rồi.

Đợi khi anh nằm thẳng tới hơn một giờ sáng mới nghe thấy tiếng lạch cạch mở cửa phòng. Tuấn Anh dìu Tuấn trở lại. Nhìn thấy vậy, Mạc Toàn phi từ trên giường xuống cùng đỡ. Anh đây không phải là lo cho Tuấn, mà là sợ Tuấn Anh vì đỡ tên đó mà bị kéo ngã theo.

- Để tôi đỡ.

Cậu nhìn anh, rồi lí nhí nói:

- Cảm ơn.

Anh không nói gì, chỉ khẽ gật đầu một cái. Cảm ơn gì chứ! Anh cũng là không muốn người nào đó bám víu vào cậu, lại còn tận dụng thời cơ ăn đậu hũ của cậu mà thôi. Cái tay Tuấn vốn không yên phận, chính Mạc Toàn thấy anh ta một tay túm eo, một tay vòng qua vai còn vuốt ve ngực Tuấn Anh. Đáng ghét, nếu không phải anh hiện tại không có tư cách nói chuyện, thì anh nhất định xông tới cho anh ta một đấm.

Cái tên này rõ ràng cố tình kéo người ghì xuống, khiến cho Mạc Toàn cũng bị nghiêng ngả theo. Nặng lại còn đu lên người ta như thế, đây chính xác là cố ý mà.

- Anh phá đám tôi?

Mạc Toàn lười nói chuyện với anh ta, nhưng nhìn anh ta có ý trách mình như thế anh liền nói.

- Tôi tưởng anh say thật nên định giúp thôi.

- Tưởng tôi say thật? Cậu cũng dễ tin tôi thế chắc?

Mạc Toàn nhìn cái người đang nằm dài ra giường mà tức giận đến đỏ mắt kia mà có chút bất lực. Anh ta hờn dỗi cái gì, Tuấn Anh đang ở cạnh anh ta, lúc nào anh ta muốn có không gian riêng chẳng được lại cứ phải trước mặt anh diễn trò. Người đang bị chọc tức nên là anh mới đúng. Anh liền đem cái khăn ném lại vào chậu nước.

- Tin.. tin chứ.. không tin làm sao tôi dám giao cậu ấy vào tay anh.

Lời này cũng là thật một phần. Thực sự lúc đó trong hoàn cảnh ấy chỉ có Tuấn là đáng tin nhất mà thôi. Nhưng phần còn lại, anh không tin con sói đội nốt cừu này lại không muốn nhăm nhe ăn Tuấn Anh cho bằng được.

Khi Tuấn Anh tắm xong đi ra, hai người họ liền quay lại diễn trò. Người giả say, người giả lau.

- Xong chưa giám đốc.

Anh quay lại khi cậu hỏi, mỉm cười với cậu một cách nhẹ nhàng.

- Xong rồi, có thể ngủ thôi.

Ngủ, đây lại chính là vấn đề nữa. Chỉ có hai chiếc giường, mà lúc này đây Mạc Toàn đang nằm một chiếc, Tuấn đang nằm một chiếc. Vậy cậu nằm đâu?

Nhìn trái nhìn phải, ở đây là phòng bình thường, không phải phòng vip cho nên không có sô pha. Thế cậu ở chỗ nào được bây giờ! Đang đảo mắt suy nghĩ thì Tuấn liền giả bộ lè nhè giọng say đưa một tay ra hướng phía cậu vẫy vài cái.

- Em, mau ngủ, muốn ôm cơ!

Thật buồn nôn, đây chính xác là những gì cả người nói và người nghe cùng cảm thấy. Mạc Toàn khóe mắt giật giật, thực không chịu nổi.

- Cậu ngủ chiếc giường đó đi.

Anh chỉ tay về chiếc giường cạnh cửa sổ rồi nói.

- Thế còn anh?

Nếu cậu nằm đó thì anh nằm đâu? Có phải hay không lại tính ngủ chung cùng cậu?

- Anh ngủ cùng anh ấy.

Anh vừa nói vừa hất đầu về phía Tuấn, anh muốn giả say muốn có người ôm phải không. Không ghê thì ôm tôi xem!

Hai người nhìn nhau vẻ mặt thách thức. Tuấn cố gắng thêm một lần:

- Không thích, thích Tuấn Anh cơ..

Thực sự muốn lao lên táng cho anh ta một cái, đàn ông đàn ang, nhõng nhẽo thật buồn nôn làm sao.

Tuấn Anh cũng lộ ra vẻ mặt muốn đánh người, cậu chán ghét không nói gì thêm liền leo lên giường chùm chăn ngủ, kệ cho hai người họ chen trên chiếc giường kia.

Hai người họ thực sự như hai đứa trẻ giành nhau chỗ ngủ. Người này gác chân lên người kia. Còn có lúc giả ngủ say mà đá nhau thêm một cái. Cho mãi đến khi họ nghe thấy tiếng thở đều đều như đã chìm vào giấc ngủ của Tuấn Anh thì mới dừng lại. Yên lặng, mỗi người xoay mặt ra một hướng nằm yên..

Đây có lẽ là căn phòng hỗn loạn nhất đêm nay? Nhưng không phải. Cách đó hai căn phòng là một căn phòng khác.

- Thêm lần nữa nhé?

- Đủ rồi, anh mệt lắm rồi, để anh ngủ đi!

- Nhưng em thực sự không chịu được, em nhịn thật lâu rồi anh biết không?

- Đủ rồi, hai lần rồi đấy, mai anh không đi nổi mất..

- Thêm một lần, một lần nữa thôi..

- Em.. không được.. a.. anh nói không được.. cái tên hỗn đản nhà em..

Ở đó, có hai người, một đêm ba lần vật lộn với nhau, giằng co nhau, dây dưa với nhau cho tới gần bốn giờ sáng mệt quá mới ngủ. Ngày hôm sau sẽ thực sự mệt với mấy người họ cho mà xem!