Chương 14: Luôn dõi theo cậu

Trong bóng đêm, sau khi xe của Mạc Toàn lăn bánh, thì phía sau cũng có một chiếc xe chầm chậm đuổi theo. Cánh tay cầm vô lăng siết chặt lại, đôi mắt ánh lên tia lửa nóng bừng:

- Sao cậu dám, tại sao cậu dám bước lên chiếc xe ấy chứ! Cậu xứng sao!

Càng lẩm bẩm cánh tay càng thêm dùng lực, vô lăng xe như bị cậu bóp đến méo mó theo.

Là Tùng Lâm, bao ngày qua cậu luôn theo Mạc Toàn mỗi khi anh ấy hẹn gặp Lỗi. Chỉ có Mạc Toàn ngây thơ mà không lường tới việc cậu luôn chạy phía sau anh mà thôi.

Tùng Lâm dừng xe lại cách xe Mạc Toàn cả cây số. Cậu nhìn họ đang đi vào khách sạn mà giận đến tím tái mặt mày. Cậu gục mặt lên vô lăng, bất giác, một giọt nước mắt chảy xuống. Cậu đang nghĩ tới những chuyện hai người cùng nhai trải qua ngày bé.

Khi cậu lên bốn, vì bất cẩn chạy theo cậu chủ mà không để ý dưới trên vườn có một tảng đá lớn mà bị vấp ngã đến chảy máu đầu gối khiến cậu chủ phải cõng đỡ cậu về. Vừa dìu cậu, anh ấy vừa luôn miệng trách mắng hòn đá vô duyên vô cớ nằm kia. "Cái hòn đá kia không có mắt, khiến Tiểu Lâm ngã như này, tôi đi tìm bố cậu, bảo chú ấy đào hết đá đi, ngoan nhá".

Khi cả hai lên sáu, cậu chủ vì muốn hái đài sen mà bị té ngã xuống hồ, chỉ vì cậu nói hạt sen tươi không biết mùi vị sẽ ra sao. Sau trận đó cậu bị bố cậu trách phạt rất nặng sau đó còn kéo tới chỗ vợ chồng chủ tịch cho họ phạt cậu, nhưng vợ chồng chủ tịch nể tình bố cậu tận tâm mà không trách gì cậu thêm, cũng có thể do nhìn thấy vết hằn roi do bố cậu đánh đủ nặng rồi nên họ không trách thêm nữa. Cậu chủ khi thấy cậu bị dắt đến còn chạy ra nắm tay phu nhân, nói phu nhân đừng trách cậu, do cậu chủ tự muốn hái sen ăn. Kể từ đó cậu tự nhủ, dù bản thân có bị sao cũng được, nhưng cậu chủ nhất định phải bình an, cậu sẽ làm cái bóng bảo vệ cậu chủ cả đời.

Chẳng hiểu từ bao giờ, cái cảm giác ấy nó cứ lớn dần lớn dần, từ việc muốn bảo vệ cậu chủ lại biến thành muốn chiếm hữu cậu chủ, chính vì vậy cậu đã dẹp bay đám vệ tinh uốn éo xung quay cậu chủ những năm còn ngồi trên ghế nhà trường. Nhưng chính bản thân cậu sợ hãi cái suy nghĩ của mình cho nên đã lựa chọn đứng cách xa cậu chủ một chút. Nhưng cái quyết định ấy khiến cho cậu bây giờ vô cùng hối hận, cậu đã trở về bên cạnh cậu chủ, nhưng bên cạnh cậu ấy bây giờ lại xuất hiện hẳn một đám bụi lớn bao quanh. Cậu cần dọn sạch đám bụi ấy đi bằng mọi cách.

Cậu rút điện thoại ra gọi cho Mạc Toàn, tính toán thời gian chắc họ chỉ vừa bước vào phòng mà thôi.

- Alo, Tùng Lâm à, có chuyện gì sao?

- Cậu trở lại công ty luôn nhé, tôi tìm ra được chứng cứ phạm tham nhũng của chú cậu rồi.

Cúp máy, Mạc Toàn nhìn Lỗi đang đừng giữa phòng, họ chỉ mới vừa vào đến đây, còn đang lúng túng không biết phải đẩy mọi chuyện diễn ra như nào thì anh nhận cuộc điện thoại kia.

Nhưng kỳ lạ, cả hai như cũng thở phào nhẹ nhõm, có vẻ cả hai cũng chưa sẵn sàng.

Bên kia, Tùng Lâm đánh xe dời đi, cậu phải về công ty trước để chuẩn bị giấy tờ giao cho Mạc Toàn, vừa đi cậu vừa nghĩ: "Cậu chủ, xin lỗi, hãy cho tôi được ích ký với mình cậu thôi!".