Ta sững sờ nhìn tiểu hài tử, trong lòng nhanh chóng hình thành một đẳng thức, cửu chuyển thanh xuân lượng lệ hoàn = biến thành người = bị ăn tươi… không khỏi đau lòng, oa oa khóc lớn.
Tiểu hài tử hài lòng đắc ý, thấy ta tắm rửa xong rồi, mượn một tấm thảm dày bọc lấy ta, lau khô, mang về giường trong tẩm cung, rồi khoá chặt cửa. Sau đó móc ra một tiểu bút ký bản*, chuẩn bị chăm chú ghi nhớ quá trình biến thành người của tiểu dương ta. (Nguyên văn là 笔记本, nghĩa là bản ghi chép, nhưng được sử dụng nhiều với nghĩa laptop. Vì bộ này nó là cổ đại lai hiện đại nên Cá cũng chẳng biết phải để sao cho đúng nữa XD)
Kết quả, một ngày, hai ngày, ba ngày, một tuần, ta vẫn kiên cường duy trì nguyên hình. Thật ra đạo lý này rất đơn giản, ai xem qua võ hiệp cũng biết, lúc trúng độc, phải vận nội lực bảo vệ tâm mạch. Vì vậy mấy ngày nay, tinh hoa của thanh xuân lượng lệ đan cứ thế mà bị ta bài xích ra ngoài tâm mạch. Ha ha, ta quả nhiên không cô phụ cái danh ‘vạn dương vương’ mà. Tuy rằng ta là cha của y, nhưng ta vẫn đường đường chính chính là một con dương đực đỉnh thiên lập địa, không có cửa bị người khác ăn đâu nhé.
Và sau hai tuần, tiểu hài tử rốt cục không đợi nổi, y đùng đùng lao ra uống rượu với các đại nhân trong cung. Bên trong tẩm cung là một đương đương* tiểu lang MM tới chiếu cố ta. Không có tiểu hài tử bên người, dường như khiến ta không quen, ta rầu rĩ hỏi đương đương: “Be be be?” Đương đương thế mà không hiểu lời ta, vì vậy ta dùng chân dương gắp than củi để giao tiếp với nàng: Đại vương các ngươi đi đâu rồi? Đương đương nói: “Đại vương của chúng ta anh tuấn tiêu sái, đương nhiên là muốn đi xã giao rồi nhỉ?” Ta tiếp tục viết: Xã giao là cái gì a? Đương đương đáp: “Xã giao là vừa uống rượu vừa ôm MM!” (*Đương đương: hầu gái/ người trông nom/ người thay thế. Vì nhiều nghĩa quá nên Cá để đành nguyên vậy:”>)
Ta nghĩ… y y y… y cư nhiên lại đi uống bia ôm! Ta viết tiếp: Làm thế nào y có thể đi ôm MM! Đương đương trả lời: “Đại vương đương nhiên là muốn đi ôm MM rồi… Y không thể xuất thủ với tiểu dương, cho nên đâm ra bất mãn, không thể làm gì khác hơn là ôm MM. Ta nói: Thế ta phải dựa vào ai để dưỡng lão đây? Đương đương cũng khổ sở giùm ta, nàng suy nghĩ ra một biện pháp, nói rằng: “Chỉ cần ngươi có thể biến thành hình người… là có thể giữ lại tình yêu và thân thể của Đại vương rồi!”
Ta nghĩ, biện pháp hay a biện pháp hay! Sự thật chứng minh, đây là một chủ ý cùi bắp, có một đặc điểm chung của các chủ ý cùi bắp là… trước khi bị vạch trần là một chủ ý cùi bắp thì nó nghe qua rất giống một biện pháp hay. Vì thế, ta không chống đỡ tâm mạch nữa, để thanh xuân lượng lệ hoàn tùy ý chảy qua tám mạch kỳ cân, rồi đả thông hai mạch nhâm đốc. Ta hô to: “Be!” Ý là, tiểu nữu, ngươi mau tránh ra! Đương đương lần này hiểu được, vội vàng đi ra ngoài đóng cửa. Ta đau nhức lăn qua lăn lại trên giường, đầu khớp xương kêu răng rắc, đau đến chết đi sống lại, nhưng vì để tiểu hài tử không đi ôm MM, cùng với tiêu chuẩn trách nhiệm của một phụ thân, ta nhịn. Cuối cùng mới cố vượt qua được, ta đánh bạo mở mắt nhìn vào gương, thở dài một tiếng, ngâm câu thơ: “Vô ý khổ tranh xuân, nhất nhậm quần phương đố…” (Không có ý giành xuân, ganh ghét tùy hoa cỏ. Lấy từ bài Bốc toán tử – Mai (Lục Du – 陸游, Trung Quốc)
Tiểu dương bên trong gương, đã trở thành một thiếu niên với mái tóc đen mượt như lụa vươn trên vai, làn da trắng nõn trong suốt, đường cong dịu dàng nơi thắt lưng, ngũ quan thanh tú tuấn mỹ, mi như thanh đại, hững hờ như điệu múa khói sương, đôi mắt vừa to vừa đen, cánh mũi nho nhỏ, bờ môi hồng hồng. Ta thấy yêu tiếc a, ta thấy yêu tiếc a.
Ta vui vẻ ngắm nhìn, sau đó mà gọi đương đương, phát hiện mình cũng có thể nói tiếng người: “Đương đương! Đương đương! Lăn vào đây cho lão tử!” Nghe một chút, ngay cảnh giọng nói cũng như êm tai tiếng chuông bạc. Đương đương do dự nửa ngày, đi vào, ta tạo vài dáng pose cho nàng xem, hỏi: “Đương đương, lão tử thế nào?” Đương đương cúi đầu lau máu mũi, đáp: “Ngài cái gì cũng tốt, cơ mà chưa có mặc quần áo…”
Ta nghiêm túc nhìn đống máu mũi đầy đất của đương đương, cảm thấy đây là một vấn đề hết sức nghiêm trọng, bảo đương đương mang y phục đến, kết quả đương đương nó mang đến một mớ y phục bán trong suốt, trông còn nóng bỏng hơn cả không mặc nữa.
Lúc ta loay hoay hục hặc mặc y phục, tiểu hài tử phá cửa mà vào, sau đó không ngừng xoay quanh ta, đương đương lo lắng nhìn tiểu hài tử nói: “Đại vương…”
Tiểu hài tử vui vẻ hét lớn: “Biến, canh chừng cửa cho lão tử. Trong vòng ba ngày ai dám bước một bước vào cửa, gϊếŧ không tha!!!!!”
Đương đương ù té chạy ra, khoá cửa phòng lại. Tiểu hài tử mắt phát xanh, nhào đến hung hăng cắn ta mấy ngụm, sau đó diện mục dữ tợn áp ta lên giường, rồi lại nhìn ta với con mắt như vừa phát hiện châu lục mới: “Di, cha, ngươi còn giữ lỗ tai dương a?”
A? Còn lỗ tai sao? Ta hiếu kỳ thử giật giật cái lỗ tai lông xù trắng muốt trên đỉnh đầu, nhận thấy đôi mắt của tiểu hài tử xanh lại càng xanh. Y cười gian: “Giữ lại lỗ tai dương cũng tốt! Mua ha ha ha ha ha…”
Tiểu hài tử hai mắt rơi lệ, cảm kích nhìn trần nhà, nói: “Ông trời thật có mắt, ta rốt cục cũng đợi tới được ngày này rồi!”
Ta tò mò nhìn tiểu hài tử… Áp ta chặt như thế làm gì? Cười đến gian trá như thế làm gì? Chờ đợi ngày này để làm gì?