Chương 7: Lục Thiên Quân biết nấu ăn

Cô cũng đi tắm để giảm bớt sự mệt mỏi, hôm nay quả thật cô rất mệt

Tắm xong, bụng cô bắt đầu đánh trống đi xuống nhà tìm thứ gì ăn

Mở tủ lạnh trời ơi biệt thự to như vậy mà không có gì ăn

Cô chạy đi tìm Lục Thiên Quân, nhà to quá cô kiếm từ trên xuống không thấy, đã đói rồi mà còn đi khắp nhà để tìm hắn thật là tức quá đi mà. Nhìn qua căn phòng lúc nảy cô bước vào thấy hắn đang cầm ipad:

"Nảy giờ anh ở đây sao không la lên hại tui đi tìm anh muốn gãy cặp dò" Cô quá bức xúc chạy lạy trước mặt anh chất vấn

Lục Thiên Quân nhìn bộ dạng thở không ra hơi của cô làm anh cười không nhịn được nhưng vì muốn tỏ ra lạnh lùng nên cô kìm nén

"Sao cô không gọi cho tôi, cô có số điện thoại tôi mà"

Nghe câu hỏi làm thông não của cô Lạc Hân muốn đứng hình. Đúng rồi cô có số của hắn mà sao không gọi. Bây giờ nhận ra thì quá muộn màng

"Nhà anh to vậy mà không có gì cho tôi ăn, tôi sắp chết đói rồi" Vừa nói cô vừa sờ chiếc bụng đói của mình

Lục Thiên Quân ngồi dậy nắm tay cô kéo xuống nhà. Kéo ghế ra cho cô ngồi đợi mình



Quao!Lục Thiên Quân biết nấu ăn. Không ngờ trên thương trường thì lạnh lùng quyết đoán, không từ một thủ đoạn vậy mà cũng biết nấu ăn quả là một điều bất ngờ

Lạc Hân nhìn Lục Thiên Quân, hôm nay cô mới nhìn kỹ mặt của anh đúng là không có một nét nhăn nào cả da mặt anh còn đẹp hơn cả cô, gốc mặt vô cùng đẹp

Cô nhìn anh không chớp mắt

"Cô sắp rớt hai con mắt ra ngoài rồi" Lục Thiên Quân biết cô đang nhìn mình lòng anh cười thầm

Nghe câu nói Lạc Hân bất giác đánh trống lãng không nhìn nữa. Tai cô đỏ lên

"Tôi....tôi anh đừng có hiểu lằm" Vừa nói không giấu được vẻ ngại ngùng mà ấp úng

Do cô đói quá nên gục đầy xuống bàn chờ cơm của Lục Thiên Quân nấu

"Đồ ngốc! Tôi nấu xong rồi cô mau lại dọn giúp tôi"

Nghe mùi đồ ăn thơm nức mũi cô chạy thiệt nhanh đến cầm đồ ăn phụ anh. Nhìn qua cách trang trí thôi cũng lác mắt

Cô không đợi mời ăn tự gấp ăn luôn



Nhìn cách cô gấp đồ ăn vào chén thì Lục Thiên Quân bật cười, cô ngốc này đói đến như vậy sao còn không mời mình ăn. Nếu mà nấu trể chắc cô ta sẽ xĩu vì đói

"Đồ ăn anh làm...ngon thật" Vừa nhai vừa nói làm cô nói không trọn một câu

Sợ cô bị mắc nghẹn Lục Thiên Quân tinh tế đi lấy cho cô một cốc nước để bên cạnh

Mặc cho việc Lục Thiên Quân làm gì thì cô vẫn giữ nguyên trạng thái ăn và ăn. Lục Thiên Quân chỉ biết ngồi đó nhìn cô ăn mà cười thầm trong lòng

Ăn xong cô theo Lục Thiên Quân về phòng, vừa đóng cửa cô mới nhớ. Sao cô với anh lại ở chung đã nói là không xâm phạm quyền riêng tư rồi mà

"Anh...sao anh ở ngủ ở đây đây là...phòng tôi mà?" Trong đầu cô bây giờ hiện lên những hình ảnh đen tối mà ấp úng không nói nên lời

Nghe câu hỏi của cô Lục Thiên Quân dừng lại quay người tiến về phía cô

Theo cảm tính thì cô cũng lùi về phía sau bước từng bước theo nhịp dò của anh. Dừng lại, lưng cô đã đυ.ng tường

Một tay anh chống lên từng một tay nắm lấy eo cô áp sát lại mình. Làm cho cô đỏ mặt không thôi

"Tôi với cô đã kết hôn không lẻ tôi ngủ riêng à" Vừa nói anh nở một nụ cười nham hiểm làm cho cô không nói thành lời