Chương 11: Đi ăn cũng không yên

Người trong Lục thị không khỏi bàn tán về Lạc Hân, nhưng ánh mắt ghen tị ghét bỏ lại rất nhiều hơn là ánh mắt tò mò

Lạc Hân không hề biết những câu nói ấy, cô vẫn chăm chỉ làm việc trong sự thích thú

Điện thoại vang lên là Tô Thanh gọi tới chắc là

"Cưng đâu mất rồi đang đi làm à "

Bật máy lên để điện thoại lên bàn tay thì vẫn gõ máy tính

"Tớ làm gì thoát được cậu, tớ đang đi làm. Buổi trưa cậu qua Lục thị rước mình đi tụi mình đi ăn trưa"

"Được"

Cửa phòng Lục Thiên Quân mở

"Quây cậu làm việc chăm chỉ nhỉ" Vừa nói anh vừa tự ý ngồi xuống rót trà uống

Ai mà có thể tự tiện như vậy. Là Ngải Giai bạn thân của Lục Thiên Quân vừa từ nước ngoài trở về

"Tôi không có rảnh như cậu tối ngày cứ đi chơi" Lục Thiên Quân không thèm ngó Ngải Dương lấy một cái tay vẫn gõ bàn phím

"Đừng có nói như thế anh bạn tôi cũng làm việc chứ bộ. Thôi tôi không cãi với cậu nữa tôi đợi cậu rồi cùng đi ăn trưa" Ngải Giai cầm điện thoại nghịch tỏ ý không muốn cải nhau

Lục Thiên Quân im lặng không đáp



Tới giờ ăn trưa

Trong một căn nhà hàng sang trọng tại một góc nhỏ của khu có hai cô gái đang nhìn nhau với ánh mắt khó hiểu

"Cậu kể đầu đuôi mình nghe xem sao cậu lại làm việc ở Lục thị được vậy" Tô Thanh mong muốn câu trả lời từ Lạc Hân vừa ăn vừa nói

"Được! Nhưng cậu phải bình tĩnh mình sợ cậu bị mắc nghẹn đấy. Chuyện là vầy......"

"Phụt" Nước từ trong miệng Tô Thanh phun ra như mưa khi nghe câu" Mình kết hôn với Lục Thiên Quân để trả nợ cho gia đình..."

Trời ơi bao nhiêu con mắt từ các bàn khác nhìn chằm vô Tô Thanh

Tô Thanh nghe rất đỗi ngạc nhiên. Dùng ánh nắt trách móc nhìn Lạc Hân

"Cậu từ từ nghe mình nói, người ta nhìn kìa" Lạc Hân vội vàng lấy khăn giấy lau mặt Tô Thanh cô cũng đã nghĩ Tô Thanh sẽ có thái độ này nhưng Tô Thanh làm bất ngờ quá đỡ không kịp

"Cưng à sao cậu không nói mình, mình trả nợ giúp cậu đâu cần cậu phải bân thân mình. Cậu biết Lục Thiên Quân là ai không mà dính vô" Vừa lau vừa nói cho Lạc Hân hiểu

Đúng Tô Thanh có thể trả nợ cho cô. Tô Thanh là con gái cả của Tô Thị gia sản cũng không thua kém gì Lục Thiên Quân chỉ là cô không muốn dựa vào gia đình mà có tiền

Công việc của cô là CEO cho một nhãn hàng rất nổi tiếng khắp thế giới, nhờ gương mặt xinh đẹp không cần son phấn và tài năng làm việc của cô nên nhãn hàng này ngày một phát triển

Lương 2 tháng của cô có thể mua một căn nhà, chiếc xe cô đang chạy trên thế giới chỉ có 10 chiếc



Việc trả nợ cho Lạc Hân đối với cô là dư sức. Nhưng cô đâu biết Lạc Hân không phải là người thích nhờ vã đặc biệt là không muốn liên lụy người bạn thân này nên không muốn nói cho cô biết

"Mình biết nhưng cậu đừng lo mình chỉ làm vợ hai năm thôi nhanh lắm" Cô lấy tay mình nắm tay của Tô Thanh để an ủi không để cô phiền lòng mình

Tô Thanh định mở miệng ra nói thì bóng dáng từ đằng xa đi tới rất quen. Là Lục Thiên Quân

Cô chưa đủ xui xẻo sao mà đi ăn còn gặp nhưng hình như Lục Thiên Quân không thấy

Càng xui xẻo là bao nhiêu cái bàn trống không ngồi lại ngồi ngay kế bàn cô. Lục Thiên Quân ngồi sau cô cách 10m

Nhìn thấy Lục Thiên Quân Tô Thanh há hốc mồm đúng là nhâc tào tháo tào tháo tới liền xui gì mà xui dữ vậy

"Cưng à cậu nhìn đằng sau cậu kìa" Tô Thanh nói nhỏ đủ cho Lạc Hân nghe lấy con mắt liếc liếc về đằng sau ám hiệu cho Lạc Hân biết

Theo cảm tính Lạc Hân cũng quay người lại. Thấy bóng lưng quen thuộc cô mở mắt to tròn của minh chưa được 2s đã quay người lại

Do Ngải Giai hối thúc Lục Thiên Quân phải vô nhà hàng này ăn vì nó rất rất ngon lâu lắm rồi anh không được ăn. Lục Thiên Quân cũng đành chiều theo ý bạn

Anh cũng có ý định rủ Lạc Hân và giới thiệu cô cho người bạn thân của mình nhưng gọi mãi không thấy phản hồi. Trong lòng cũng có chút bực mình. Đợi khi gặp cô anh sẽ mắng cho một trận

Cô thở dốc cầm ly nước trên tây uống hết một phát

"Sao tớ xui xẻo vậy chưa ăn được gì thì lại gặp Lục Thiên Quân sao tớ nuốt trôi đây" Cô không phải là quá lớn nhưng cũng đủ ai kia nghe

Đúng như dự đoán Lục Thiên Quân nghe phía sau mình có tiếng nói rất quen, xoay người lại để kiểm chứng nào ngờ là Lạc Hân thật