Ba năm sau.
Biên cương phía bắc Hi Mê.
Một nam hài tầm hai tuổi, gương mặt phúng phính đỏ bừng ướt đẫm mồ hôi, khắp y phục lấm len bùn đất, bé khư khư ôm trong ngực thứ gì đó xem ra có vẻ rất quý, đôi chân nhỏ thoăn thoắt chạy về phía trước, sau bé là hai nữ tỳ theo sát cẩn thận trông theo. Đến đại viện, bé cố gắng bước lên những bậc thang nhưng có vẻ khó khăn vì hai tay đều không rảnh vịnh tường đi lên, thấy vậy tì nữ phía sau đi lên đỡ bé bước đi. Vượt qua được đoạn bậc khó khăn, bé liền ù té chạy vào trong viện, miệng không ngừng líu lo gọi mẫu thân. Bé chạy bạt mạng, dường như không nhìn đường phía trước mà cứ thế đâm thẳng khiến hai nữ tì theo sau không ngừng í ới.
– Tiểu thế tử… ngài chạy từ từ thôi kẻo ngã!
Thư phòng trạch viện Đại hoàng tử. 𝘛ìⅿ đọc thêⅿ tại _ 𝘛rUⅿ𝘛r𝓾уệ 𝙣﹒v𝙣 _
Naoxi cùng phu quân đang kiểm kê sổ sách thì loáng thoáng nghe tiếng hài nhi gọi, ngẩn đầu nàng hỏi phu quân.
– Dường như có tiếng Ranin gọi thϊếp thì phải, không biết thằng bé này lại gây chuyện gì nữa.
Mỉm nụ cười nhu hòa, Ra Kê gật đầu trả lời.
– Ừm, nàng ra xem tiểu tử này đang tính bày trò gì, thật không thể ngồi yên được với nó một chút nào… thật không biết giống ai?
Naoxi cười rộ khi nghe phu quân than phiền nhi tử. Đứng lên dợm bước chân ra cửa thì một quả bóng tròn nhỏ bên ngoài xông vào, tiểu hài tử cười khanh khách.
– Mẫu thân, mẫu thân xem hài nhi có gì cho người nè!
Ranin khoe vật được bé bọc kỹ ôm trước ngực cho mẫu thân xem.
Ra Kê ngồi bên án thư nhìn hài tử nhẹ nhíu mày rồi làm như không để ý tiếp tục xem sổ sách không tham gia.
Naoxi để nhi tử tự do vui chơi, mới tách vài canh giờ mà mặt mày luốc lem như con mèo nhỏ nhưng nhìn nụ cười vô tư tỏa sáng của hài nhi nàng không nỡ trách mắng. Trong ngực bé là ba củ khoai tây, một củ cà rốt được bé xem như bảo bối, nhi tử ý thức tay làm hàm nhai xem ra cũng là một điều tốt, hai tỳ nữ theo sát nhi tử cũng chật vật không kém nên cho họ lui trước rồi mới ngồi xổm xuống hỏi nhi tử.
– Những củ quả này con lấy ở đâu?
Ranin cười khanh khách, chợt bé đưa bàn tay lấm lem bùn quệt ngan mũi khiến nàng không kịp ngăn cản. Bé ưỡn ngực.
– Đây là do hài nhi tự đào ngoài vườn.
Naoxi nhìn nhi tử ngạc nhiên hỏi.
– Tự Ranin đào sao? Mà con đào đưa Mẫu thân làm muốn làm gì?
Ranin mở to mắt cười cười có chút ngượn.
– Hài nhi thèm ăn súp nên ra vườn đào củ cho Mẫu thân nấu ăn.
Nhìn biểu cảm nhi tử khoa tay, múa chân diễn tả món súp mà nàng không nhịn được cười. Ra Kê ngồi bên cạnh đóng vai người vô hình suốt thời gian nhi tử bước vào cũng không nhịn được mà nhẹ cong khóe miệng.
Naoxi hỏi nhi tử.
– Ranin muốn ăn súp sao?
Ranin gật đầu, đôi mắt ánh long lanh ý cười.
– Hài nhi muốn ăn súp thịt bò.
Nhéo chóp mũi nhi tử nàng nói.
– Được rồi, bây giờ Ranin cùng Mẫu thân đi tắm gội thay y phục trước sau đó cùng Mẫu thân đến trù phòng nấu, con thấy thế nào?
Mẫu thân chịu nấu súp bò, Ranin hài lòng gật đầu.
– Vâng Mẫu thân.
– Vậy Ranin chào Phụ vương trước chứ nhỉ?
Lúc này Ranin mới thấy Phụ vương, cặp mắt liền sáng rực vui vẻ trong khi đó cái miệng nhỏ xinh lải nhải trách cứ.
– A! Phụ vương đã về, Phụ vương về sao không đến tìm hài nhi trước, Phụ vương thật xấu.
Ra Kê nghe nhi tử ca thán, ý cười đầy trong mắt.
– Sao bây giờ mới thấy Phụ vương hửm?
Ranin bẻ bẻ ngón tay ngập ngừng.
– Tại… tại…
Nhi tử bị phu quân áp lực khốn đốn, nàng mỉm cười giải vây.
– Để Mẫu thân đưa Ranin đi tắm thay y phục sau đó cùng chơi với Phụ vương được không?
Được Mẫu thân giải nguy, Ranin cười toe.
– Hài nhi cùng Mẫu thân đi tắm trước, xíu quay lại chơi với Phụ vương nha.
Ra kê gật đầu, ánh mắt cưng chìu.
– Ta làm xong sổ sách này trước đã, xong việc sẽ tìm hai mẫu tử.
Ranin gật đầu, trong mắt mong đợi hỏi Phụ vương.
– Phụ vương ăn súp bò không? Mẫu thân nấu ấy?
Chỉ vài củ khoai mà nhi tử xem như báu vật mời mọc, còn nói do Mẫu thân đích thân trù nghệ, chàng cười.
– Được! Lát Phụ vương qua cùng hai mẫu tử ăn.
Naoxi để mấy củ khoai qua một bên, ôm nhi tử hướng dục phòng đi.
Trong phòng còn lại Ra Kê, chàng gọi người vào phân phó xử lý mấy củ khoai, truyền trù phòng chuẩn bị nguyên liệu lát Vương phi đến nấu súp cho Tiểu thế tử.
Phân phó xong việc chàng tiếp tục sự vụ dang dở, hiện trang viên phu thê chàng nuôi tầm hai ngàn dê, hai ngàn ba cừu và một ngàn bò vừa lấy sữa, lấy thịt, sắp tới còn mở rộng diện tích chăn nuôi thêm.
Địa thế nơi đây thích hợp trồng cây lấy gỗ, rau củ trồng đủ ăn vì đất đai cùng khí hậu nơi đây không thích hợp gieo trồng.
Trang viên chú trọng nuôi gia súc cung cấp thịt, Hoàng gia dùng thịt tươi đều do trang viên phu phụ chàng cung cấp và một số vùng trong xứ, sữa bò tươi chỉ đủ cung cấp trong phủ và người dân bản địa mà thôi.
Bốn năm trước Phụ hoàng mở ngân khố xây dựng cầu đường thuận tiện đi lại giao thương trong xứ, mỗi lần vận chuyển hàng từ biên giới vào kinh thành không còn là vấn nạn khó khăn. Mặc khác Cuộc sống người dân nơi đây trở nên khởi sắc, bằng chứng hai năm gần đây lượng người tìm đến mưu sinh tăng gấp ba so với trước.
Hai tuần qua trang trại gia súc gặp sự cố, chừng mười con bò bỏ ăn, bị tiêu chảy nên chàng phải theo sát xử lý, những con bị bệnh nhốt cách ly riêng sợ chúng lây nhiễm cả trại. Mỗi sớm chàng rời phủ khi trời đương tối, nhi tử còn say ngủ trên giường, tối khuya về đến phủ thì nhi tử đã lên giường ngủ nên bé nghĩ chàng đi vắng bữa giờ. Hôm nay chẩn ra những con vật ấy không phải nhiễm dịch mà do chúng ăn phải thức ăn không vệ sinh dẫn đến viêm ruột, tiêu chảy, biếng ăn. Dù xác nhận được bệnh vật nuôi chàng vẫn không chủ quan, những con vật ấy tiếp tục nuôi tách quan sát, khi thật sự chắc chắn mới cho chúng trở lại bầy đàn.
Tại thiện phòng.
Ranin muốn Mẫu thân nấu súp bò nên tự tay Naoxi trông lửa, nêm nếm gia vị, những món ăn còn lại của bữa trưa đều do trù phòng nấu.
Trên bàn, thức ăn được bày đủ sắc màu cùng hương vị thơm phức nhưng Ranin chỉ ăn mỗi món súp, bé ăn hết hai chén đầy và uống thêm ly sữa bò tươi. Sữa bò được đun sôi, để nguội vừa phải nên không lo bé khó tiêu, đầy bụng.
Uống xong ly sữa, dùng khăn ăn lau miệng, Ranin ngả lưng ra ghế xoa xoa cái bụng tròn vo của mình tỏ vẻ thỏa mãn.
Nhìn cử chỉ nhi tử, Naoxi không khỏi bật cười, năm nay bé ba tuổi rưỡi nhưng phu thê nàng vẫn chưa dẫn hài tử về thăm ngoại tổ một lần. Hôm mở tiệc đầy năm có hai ca ca thay Phụ mẫu đến tham dự chúc mừng, còn họ thực sự vẫn chưa trông thấy mặt cháu trai. Nhìn qua phu quân nàng hỏi.
– Sự vụ ở trang trại ổn chưa Chàng?
Bỗng thê tử quan tâm hỏi lúc này, chàng nhìn lên hỏi.
– Sao thế?
Nàng nhẹ nhàn nói.
– Thϊếp tính đưa nhi tử về thăm ngoại tổ, bé gần bốn tuổi rồi mà họ vẫn chưa thấy mặt.
– À, đúng là ta quên mất việc này, tuần này sắp xếp xong sự vụ trong phủ và trang trại, chúng ta lên đường một chuyến thôi.
Phu nhân gật đầu nhanh chóng Naoxi không khỏi vui mừng, nàng chỉ sợ sự vụ quấn thân phu quân không tách ra được.
Ranin nghe sắp được đi thăm ngoại tổ, được đi chơi nên tinh thần phấn chấn hẳn lên.
– Chúng ta đi thăm ngoại tổ ạ? Ở đó vui không Mẫu thân?
– Ừ, mà không vui thì Ranin ở lại sao?
Một phút im lặng nghĩ nghĩ, Ranin trả lời.
– Không ạ, nơi nào có phụ mẫu thì đều vui hết.
Naoxi liếc bé con.
– Con chỉ khéo nịnh chúng ta.