Sáng hôm sau.
Theo thói quen Ra Kê thức dậy rất sớm, nhìn người yêu nằm gọn trong lòng, chàng mỉm cười ngọt ngào ‘Đêm qua không phải là mơ!’ Biết bản thân ích kỷ, nhân lúc muội muội không tỉnh táo chiếm lấy nàng, chàng thệ ước: Muội yên tâm, chuyện đêm qua huynh nhớ kỹ và sẽ không phụ muội… Nơi đây không đón chào chúng ta, huynh sẽ dẫn muội rời đi, đến nơi mà không ai ngăn chúng ta được.
Nhìn dung nhan yêu kiều trong lòng, không đặng cầm lòng mà cuối xuống đặt nụ hôn sâu trên gương mặt đang say ngủ.
Cảm giác da mặt ngưa ngứa, mở mắt bắt gặp Đại ca quấy phá giấc ngủ mình, nàng chu miệng tố cáo.
– Huynh phá giấc ngủ của muội.
Ra Kê cười nhu tình.
– Huynh xin lỗi, huynh không cưỡng lại được.
Nàng lên án.
– Huynh bắt nạt muội… Làm muội đau… Giờ không cho muội ngủ nữa.
Chàng sủng nịnh thâm tình.
– Ừm, là lỗi của huynh, nhưng lúc này huynh chưa thể ngan nhiên ở bên muội. Huynh không muốn muội bị người khác đàm tiếu nên muội nhân lúc này về lều bên đó trước, huynh phân phó người chuẩn bị nước ấm sẽ đưa qua cho muội tẩy rửa thân thể.
Nàng phụng phịu, tủi thân.
– Huynh… huynh muốn đuổi muội đi!
Muội muội hiểu lầm mình, chàng từ tốn giải thích.
– Huynh cũng không muốn nhưng… Muội chịu khó một thời gian, huynh sắp xếp xong mọi việc thì chúng ta rời khỏi nơi đây. Đi đến nơi mà không ai biết chúng ta, lúc đó huynh và muội sẽ mãi không xa nhau được không?
Dù thật buồn nhưng Đại ca nói có lý, lúc này nàng không thể nháo được. Ở bên ca thì phải xa Phụ mẫu, nàng buồn buồn.
– Chúng ta thực sẽ không gặp Phụ hoàng và Mẫu hậu sao ca?
Tình yêu của ca hai sẽ không được Phụ mẫu cùng mọi người chúc phúc, Ra Kê đau lòng gật đầu.
– Huynh sẽ viết thư cho Phụ hoàng, có điều… Chúng ta không thể trở về nữa.
Ở cùng ca phải xa Phụ mẫu, Nhị ca nhưng nàng sẽ cố gắng cùng ca đối diện.
– Vâng ca.
Ra Kê giúp nàng mặc y phục, lạc hồng trên khăn giường chói mắt đập vào mắt, chàng liền thu cất vào nơi bí mật của mình. Nhìn Đại ca cẩn thận cất giấu bằng chứng đêm qua, má Naoxi ửng hồng, nóng bỏng như bị lửa đốt phải.
Trước khi đưa nàng ra khỏi lều, Ra Kê thơm trán nàng dặn dò.
– Muội về bên đó ngủ thêm chút nữa, xíu huynh qua thăm muội.
Nàng nhu thuận gật đầu. Ra Kê đưa nàng về đến lều an toàn thì mới trở lại trướng lều mình.
Mọi hành động của hai qua mặt quân lính nhưng không thể qua mặt được Taliat. Trông cả hai ngỡ là huynh muội ruột mà còn bất chấp như vậy, nếu biết không cùng huyết thống liệu có vui sướиɠ hay không? Đợi qua sinh thần Ra Kê mình lựa thời cơ ngã bài với họ thôi.
Sinh thần lần thứ hai mươi tám của Hoàng tử Ra Kê đến.
Hôm nay Doanh trại mở hội đi săn, nhóm quân đợt trước đi săn lần này ở lại trực ca, trông coi Doanh trại nhường nhóm trước không được đi.
Mà sinh thần Ra kê nhằm mùa đông lạnh lẽo, việc săn thú không mấy lạc quan vì lúc này muôn thú hầu hết ở trong hang trú đông. Nói đi săn thực chất chỉ là tiêu khiển, thư giãn gân cốt tránh chân tay buồn bực.
Ai ai cũng đều mặc áo ấm cưỡi ngựa vào rừng, Naoxi khoát trên người một tấm áo bông thật dày, cưỡi ngựa song song cùng Ra Kê.
Tiến vào rừng, đi lại đã là một canh giờ vẫn chưa bắt gặp con thú nào, thấy vậy Sila đến xin chỉ thị Hoàng tử.
– Hoàng tử, mạc tướng nghĩ chắc không săn được thú rừng gì nhiều, hay chúng ta đổi sang bắt cá được không?
Đề nghị có lý, Ra kê sảng khoái gật đầu.
Đoàn người chuyển sang hướng nam, nơi có hồ nước lớn thật nhiều cá. Mặt hồ đầu đông chưa đóng băng nên quân lính hì hục đóng bè gỗ ngồi giăng câu, xong các bước chuẩn bị thì trời đã xế trưa, dù vậy tâm trạng ai ai cũng phấn khích.
Mỗi bè gỗ có bốn người ngồi bốn góc, họ im lặng thả câu.
Hoàng tử và Công chúa ngồi cùng một bè.
Taliat không hòa nhập cùng mọi người câu cá mà ở trên bờ cùng tốp binh bảo vệ an nguy Hoàng tử và Công chúa khi có nguy hiểm.
Dây câu Naoxi động đậy như cá đã cắn câu, nàng vui mừng suýt reo to. Đưa tay bụng chặt miệng nhìn quanh không thấy ai chú ý nên tâm liền thả lỏng.
Cử chỉ đáng yêu của nàng Ra Kê không ghìm lòng được mà đưa tay véo nhẹ má nàng, nở nụ cười thoải mái.
– Sẽ không ai dám cười muội đâu.
– Vậy sao?
– Ừ, để huynh giúp muội bắt con cá này lên.
…
Ánh chiều tà buông dần, đến lúc trở về Doanh trại.
Lần đâu tiên câu cá, tinh thần Naoxi phấn chấn cho đến khi trở về. Nhìn đám cá cả hai câu được, nàng muốn tự tay chế biến món ăn cho Đại ca, nghĩ vậy nàng cười khúc khích.
Trông nàng vui vẻ, Ra Kê hỏi.
– Chuyện gì bỗng dưng muội vui vẻ vậy?
Naoxi cười rạng rỡ.
– Muội muốn tự tay nấu món cá này cho ca.
Muội muội xuống bếp vì mình, Ra Kê hạnh phúc gật đầu, ánh mắt chứa đầy nhu tình.
– Huynh sẽ giúp muội.
—————————–
Tại Doanh trại.
Naoxi nhất quyết tự làm cá nhưng xử lý nó trầy trật lên xuống mà vẫn chưa xong. Thấy vậy, Ra Kê sủng nịnh đến bên.
– Để huynh giúp muội xử lý nó.
Nàng không cam lòng nhường lại Đại ca. Ra Kê mổ cá khá thành thạo, xử lý gọn gàng, Naoxi trố mắt khâm phục nói.
– Huynh biết mổ cá sao?
– Muội thấy thế nào?
Nàng gật gật đầu.
– Vậy là sau này không sợ bị đói rồi.
Chàng nhìn nàng thâm tình.
– Huynh sẽ không để chúng ta bị đói.
Naoxi cười hạnh phúc gật đầu.
– Muội tin huynh.
Tối hôm đó.
Tại bãi tập trung, trừ nhóm lính tuần tra không tham dự, còn lại đều quây quần quanh đống lửa to. Tiếng nói cười vui vẻ, rộn ràng. Các tướng lĩnh lần lượt góp vui những lời ca, khúc hát sôi động chúc mừng sinh thần Hoàng tử.
Phần cuối buổi tiệc, mọi người đề nghị Hoàng tử thổi tặng một khúc tiêu, hiếm khi được nghe Hoàng tử thổi tiêu, toàn quân im lặng chờ đợi.
Mọi người chờ mong mà trong đó có cả muội muội yêu dấu, không cách nào từ chối chàng gật đầu.
– Được.
Toàn quân vỗ tay reo hò, khi mọi người an tĩnh trở lại, nhìn qua muội muội rồi chàng mới lấy tiêu trong tay áo ra, kê miệng thổi.
Tiếng tiêu trầm ấm ngân vang.
Âm điệu ngọt ngào sâu lắng, ai có người yêu bỗng hoài niệm nhớ nhung, ai có thân sinh phụ mẫu bỗng ưu thư muốn về trướng lều viết thư hỏi thăm sức khỏe, báo cáo bản thân bình an. Giai điệu kết thúc nhưng dư âm còn lắng đọng, như nhắc nhớ mỗi người ai cũng có một chỗ để nhớ thương, để quay về…
Naoxi bỗng nhớ Mẫu hậu có gửi quà mừng sinh thần Đại ca mà nàng quên mất, ghé tai ca nàng nói.
– Mẫu hậu gửi cho ca một hộp quà, muội lại quên khuấy.
Ra Kê ngơ ngẩn nghe muội muội nói Mẫu hậu cho mình quà tặng. Thấy Đại ca như thể không tin, Naoxi đau lòng.
– Mẫu hậu không phải là người xấu, chỉ là người không thân thiết với bất kỳ ai.
– Huynh hiểu cảm giác của Mẫu hậu, là một trong những thê tử của Phụ hoàng người thật không dễ dàng gì… Huynh sẽ không giống Phụ hoàng, hai chúng ta sẽ không có kẻ thứ ba chen vào.
– Huynh nói thật chứ?
– Là thật.
——————-
Dưới ánh nến lập lòe, Naoxi đưa hộp quà của Mẫu hậu cho Đại ca. Nàng thúc giục.
– Ca nhanh mở xem Mẫu hậu gửi quà gì mà sao cầm rất là nhẹ.
Biết muội hiếu kỳ, chàng đưa tay mở khóa.
Nắp hộp bật mở, nhìn quà trong hộp Naoxi hô.
– Là một phong thơ sao? Tại sao Mẫu hậu lại gửi cho ca cái này?
Ra Kê cầm phong thư cùng nàng đọc.
“Ra Kê!Đại nhi tử của trẫm.”
Cả hai nhìn nhau: Đây không phải của Mẫu hậu, là Phụ hoàng nhờ Mẫu hậu đưa sao? Rồi cùng tiếp tục đọc thư.
“Trẫm thật có lỗi với con và hổ thẹn với Mẫu phi của con,Đối với Mẫu phi của con, ta hẹn kiếp sau bồi trả cùng bà.
Ta biết con oán hận vì đã hà khắc, làm khó con.
Nay ta thông suốt, hãy tha thứ cho ta.
Ta biết con có tình cảm đặc biệt với cửu muội. Nếu con bé cũng có ý với con, ta sẽ thành toàn cho hai đứa…”
Đọc đến đây cả hai đều nhìn nhau rồi tiếp tục đọc thư.
“…”Ta có lỗi với Mẫu phi của Naoxi, nàng ấy chưa bao giờ là thê tử của ta, dù cho đến khi bà ấy chết đi.
Naoxi là nữ nhi của vua Naori.
Hãy giúp ta xin lỗi con bé, ta thật sự hối hận vì việc mình làm trong quá khứ.
Tha thứ cho ta…”
Đọc xong thư Phụ hoàng, cả hai nín lặng tiêu hóa sự việc: Họ không phải huynh muội ruột, Phụ thân không phải Phụ thân thân sinh. Nàng rung giọng hỏi Đại ca.
– Những gì Phụ hoàng đề cập trong thư là thật sao ca?
Ra Kê không khác gì muội muội, chàng cũng vừa mới biết nên không cách nào trả lời.
Lúc cả hai đang bối rối thì Taliat đứng trong một góc tự bao giờ lên tiếng.
– Đó là sự thực!
Cả hai giật mình quay lại nhìn kẻ phát ngôn, Ra kê cả kinh hơn vì chàng không cảm giác được có người khác ở gần mình. Chàng quát.
– Ngươi là ai? Trà trộn vào đây bao lâu với mục đích gì?
Naoxi không ngờ người mình tin tưởng bao lâu tiếp cận mình là có mục đích riêng. Nàng đau lòng, thất vọng.
Taliat nhìn muội muội đề phòng mình, chàng cười khổ.
– Ta là Giô Xi.
Ra Kê nhíu mày.
– Giô Xi, là Hoàng tử xứ Hati sao?
– Đúng vậy, ta là Đại ca của Naoxi.
Naoxi sững sờ.
– Ngươi nói sao?
Giô Xi tóm tắt quá trình mình đến Hi Mê vì nỗi mong nhớ của Phụ hoàng đối với muội muội bao năm qua thế nào. Chàng biết vua Xê rê đã hối hận với chuyện trước kia, Phụ hoàng cũng không truy cứu chuyện đã qua, chỉ mong muội muội vui vẻ và hạnh phúc.
Naoxi nhìn Taliat hỏi.
– Huynh biết muội và ca ấy?
Giô Xi gật đầu.
Naoxi cảm thấy xấu hổ trước vị Đại ca mới nhận thức, nàng chưa biết nói sao thì Ra Kê nắm tay nàng đối diện với Giô Xi.
– Đệ thực tâm với Naoxi, mong huynh thành toàn cho bọn đệ.
Taliat thở dài.
– Chuyện này ta không làm chủ được, ta phải đưa muội ấy về gặp Phụ hoàng. Nếu Hoàng tử muốn cưới muội muội nhà ta, thì nên đem sính lễ qua Xứ ta, gặp Phụ hoàng chúng ta nói chuyện.
Ra Kê gật đầu tỏ ý hiểu.
– Đệ đã biết, phiền huynh chăm sóc muội ấy.
– Đó là việc đương nhiên, sau đêm nay ta sẽ đón muội ấy đi khỏi đây.
Giô Xi rời đi, Naoxi nói với Ra Kê.
– Huynh nói xem, sự việc vừa nãy có phải là mơ không?
Ra Kê hôn môi nàng.
– Là thật, chính tai hai chúng ta đều nghe thấy thì không thể nào lầm lẫn được. Mai muội theo Đại ca Giô Xi về Hati… Chờ huynh, rất nhanh huynh đến đón muội.
Nàng gật đầu ngả vào lòng chàng, qua đêm nay họ sẽ tạm rời xa nhau…
Tại hoàng cung Rô Mi.
Thừa tướng nhận tín thư của Hoàng tử Giô Xi, ông phân phó người chăm sóc chú bồ câu còn mình vội tìm gặp Hoàng thượng.
Lúc này muốn gặp Hoàng thượng chỉ cần đến tẩm cung Đế hậu sẽ thấy người ở đấy nên Thừa tướng đi liền một mạch đến đó.
Tại Phượng cung.
Vua Naori cùng Haxin nói chuyện phiếm thì cung nhân báo Thừa tướng xin gặp.
Diện kiến Hoàng thượng, Thừa tướng được đặt cách không cần hành lễ nhưng ông vẫn tuân thủ quy tắc quân thần. Cho ông bình thân, Vua Naori trách.
– Trẫm đã nói bao lần, với ta khanh không cần lễ tiết rườm rà đó, mà hôm nay tìm ta lúc này là có việc gì quan trọng sao?
Thừa tướng gật đầu, tinh thần phấn chấn nói.
– Đúng vậy Hoàng thượng, thần vừa nhận được thư tín của Hoàng tử Giô Xi.
Nghe nói tín thư từ Đại nhi tử Giô Xi, Haxin kích động.
Vua Naori nháy mắt Thừa tướng giao thư tín cho Haxin. Thừa tướng gật đầu hiểu, ông đưa cho nàng.
Haxin vui mừng đa tạ Phụ thân, mở thư tín xem. Vua Naori ngồi xích lại cùng đọc ké.
Thừa tướng cũng rất muốn cùng đọc chung nhưng chực thấy ánh mắt như tia lửa của Hoàng thượng bắn ra ông liền đứng yên, trong lòng nhấp nha nhấp nhỏm chờ đợi.
“Gửi Phụ hoàng!Chúng nhi thần đều bình an,
Nhi tử phát hiện, muội muội và Hoàng tử Ra Kê có cảm tình với nhau,
Vua Xê rê cũng biết điều đó và đã nói rõ thân phận muội muội vào ngày sinh thần vừa qua của Hoàng tử Ra Kê.
Nhi thần đang trên đường đưa muội muội về gặp Phụ hoàng.
Nhi thần báo một tiếng để Phụ hoàng yên tâm,
Nhi tử Nao Giô Xi.”
Đọc xong thư, vua Naori và Haxin đều vui mừng.
Đế hậu vui vẻ, đây là tin tốt. Thừa tướng không kìm được lòng liền hỏi.
– Hoàng tử nói gì trong thư thưa Hoàng thượng?
Hoàng hậu trả lời thay vua.
– Giô Xi báo sắp đưa Naoxi về đó Phụ thân.
Thừa tướng kinh ngạc.
– Là thật sao?
Vua Naori gật đầu.
– Đúng vậy! Phía Nhị hoàng tử Naphanta khoản nữa tháng nữa sẽ về đến, lúc này nhóm người của Đại hoàng tử Giô Xi đã khởi hành. Như vậy bọn chúng cũng sẽ về cùng thời gian đó đi, thật khiến chúng ta mong chờ…