Khi thức dậy với cơ thể đau nhức, Hạ Như Uyên thấy mình nằm trong một căn phòng xa lạ, đắp quanh thân thể là một cái chăn ấm áp. Cô giật mình khi cảm giác thân thể trống rỗng một cách kì lạ. Gỡ tấm chăn ra thì thấy phía dưới tấm chăn là thân thể không mặc quần áo đầy vết hôn đỏ sậm. Kí ức từng đợt từng đợt lùa về, cô đã cùng với tổng giám đốc của mình lên giường vào ngày đầu đi làm.
Ôi mẹ! Thật khủng khϊếp, cô đã làm gì thế này! Tại sao mọi chuyện có thể như thế? Sau này cô phải đối mặt với anh ta như thế nào đây? Thôi mặc kệ, giờ phải kiếm quần áo mặc vào trước đã.
Nhấc chân xuống giường một cách mệt mỏi, dưới sàn áσ ɭóŧ và qυầи ɭóŧ của cô nằm vương vãi ở góc phòng, cô nhặt quần áo của mình lên đi vào phòng tắm. Tắm rửa sạch sẽ rồi trang điểm nhẹ lên khuôn mặt để che đi sự mệt mỏi, sau đó mở cửa đi ra. Phàm Gia Khắc nghe tiếng động ngước đầu lên nhìn cô. Cô thấy anh nhìn mình không nói gì liền vội vàng nói trước: "Tôi ra ngoài làm vuệc trước." Nói xong cô chạy liền một mạch ra ngoài.
Hạ Như Uyên ngồi vào bàn làm việc lấy tài liệu ra đọc. Một lúc sau, âm thanh của giày cao gót rơi vào tai cô. Ngẩng đầu lên nhìn, một cô gái ăn mặc như minh tinh điện ảnh đứng trước mặt cô, mùi nước hoa nồng nặc bay ra xung quanh. Cô gái đó lấy tay đẩy đẩy chiếc kính màu đen đang đeo, kiêu ngạo nhìn Hạ Như Uyên nói: "Cô là thư ký của Phàm tổng đúng không? Tôi muốn gặp Phàm tổng một chút. Cô vào thông báo đi!"
Cô nhẹ nhàng trả lời: "Xin hỏi cô có hẹn trước không?" Cô ta bực mình quát lên, khuôn mặt xinh đẹp trở nên dữ tợn: "Tôi mà cần hẹn trước hay sao! Cô muốn bị đuổi việc phải không?"
Tiếng quát tháo của cô ta làm cửa phòng tổng giám đốc mở ra, một giọng nam trầm ấm vang lên: "Ai mà ồn ào vậy!"
Cô ta thấy anh liền trở lại gương mặt dịu dàng, yếu đuối, chạy đến bên Phàm Gia Khắc nũng nịu nói: "Ưm, Gia Khắc, là cô thư ký kia không cho em vào gặp anh." Vừa nói cô ta còn cố ý đem bầu ngực to lớn của mình cọ cọ vào cánh tay của anh.
Hạ Như Uyên nghe xong mấy lời nói ngọt còn hơn cả mật của cô ta, muốn nôn hết bữa sáng của mình ra.
Chắc lại là mấy cô tình nhân nhỏ bé của tổng giám đốc phong lưu đây mà! Haizzz mà không phải mình cũng muốn làʍ t̠ìиɦ nhân của anh ta sao!
Phàm Gia Khắc nhìn khuôn mặt xinh đẹp liên tục thay đổi biểu cảm của cô, chỉ muốn ôm hôn cho thoả thích nhưng vẫn kìm chế lại mà mặc cô đứng đó, ôm cô tình nhân của mình vào phòng làm việc.
Anh muốn cô biết vị trí của mình ở đâu, chỉ cần yên lặng ở cạnh anh, thoả mãn nhu cầu của anh, đừng mơ tưởng hão huyền lấy được tình cảm của anh.
Hạ Như Uyên đứng im lặng nhìn khuôn mặt kiêu ngạo vênh váo của cô ta khi được Phàm Gia Khắc ôm vào phòng. Cô chỉ muốn xông lên cho cô ta mấy bạt tai cho cô ta biết cô không dễ chọc vào. Nhưng cô vẫn kìm cơn giận dữ của mình lại, dù sao ở đây cũng là công ty. Đợi sau này mà gặp lại cô ta, Hạ Như Uyên cô không đánh cho cô ta không dám ra đường thì cô sẽ mang họ cô ta, mặc dù không biết họ cô ta là gì.
Một lúc sau, âm thanh sột soạt cùng tiếng thở dốc lần lượt truyền đến tai Hạ Như Uyên ở ngoài này. Cô rất khó chịu trong lòng nhưng vẫn cố gắng ngồi im lặng tiếp tục đọc tài liệu.
******************************
Trong phòng làm việc.
Khung cảnh ướŧ áŧ đang diễn ra.
Cô tình nhân bé nhỏ đang cố gắng lấy lòng Phàm Gia Khắc. Âm thanh mυ"ŧ chụt chụt đầy mờ ám truyền đến từ dưới gầm bàn.
Phàm Gia Khắc đưa tay không chút thương tiếc đẩy mạnh đầu cô ta vào côn th*t của mình. Không hiểu sao trong đầu anh liên tục hiện lên cảnh hoan ái của mình và Hạ Như Uyên làm côn th*t phía dưới to dần lên.
Cô tình nhân bé nhỏ thấy côn th*t trước mặt mình to ra, cứ ngỡ anh cương lên vì sự quyến rũ của mình. Cô ta vui vẻ đứng dậy cởi bộ váy đang mặc trên người lộ ra bầu ngực to rồi cầm tay anh đặt lên ngực mình. Anh cũng thuận theo cô ta mà xoa nắn nhưng anh cảm thấy nó không mềm mại, thoải mái bằng ngực của Hạ Như Uyên.
Anh không thể hiểu nổi mình bị làm sao, chẳng lẽ anh nghiện Hạ Như Uyên rồi. Không được, anh không thể thích Hạ Như Uyên. Anh chỉ muốn lợi dụng cô mà thôi.
Anh cố dồn hết tâm trí của mình lên người phụ nữ đang cố gắng quyến rũ mình trước mặt, đẩy cô ta nằm lên bàn rồi đút côn th*t vào tiểu huyệt của cô ta. Cô ta cố ý rên lên một tiếng rõ to: "Ahh...", dường như muốn cho người ở ngoài nghe thấy.
******************************
Hạ Như Uyên đang ngồi chuyên tâm đọc tài liệu. Bỗng nhiên một tiếng hét sung sướиɠ vang ra từ phòng làm việc của anh làm cô chịu không nổi nữa phải chạy đi chỗ khác để tránh làm hư tai của mình. Trước khi đi cô còn phát ra một câu: "Thật ghê tởm!"