Chương 2

Diêu Dục, chuyện của chúng ta dài lắm, rất nhiều chuyện khiến em cảm động.

Anh có nhớ ngày kỷ niệm thành lập trường không? Em được chọn làm thành viên đội múa. Lúc ấy, mỗi ngày sau khi tan học chúng ta đều phải luyện tập rất lâu, dưới ánh mặt trời gay gắt không ngừng hát và nhảy. Mỗi lần nghỉ giải lao anh lại cầm một cái khăn mềm đến lau mồ hôi cho em, còn mua cho em một chai nước lọc, anh đối xử với em tốt như vậy khiến cho rất nhiều bạn gái ghen tị đỏ con mắt.

Sau khi lễ kỷ niệm kết thúc, em khát không chịu được bèn vội vàng trở về phòng uống nước. Lúc em đang rót nước sôi, có một bạn học gọi từ phía sau, em quay đầu đáp lời mà quên mất mình đang rót nước, cho đến khi nước sôi trào ra từ chén mới phản ứng lại, sợ tới mức quăng luôn chén ra. Nhưng em không ngờ rằng nước nóng đổ hết xuống đùi mình, mà lúc ấy em vẫn đang mặc váy ngắn biểu diễn. Em đau đến khóc òa, anh thấy thế lập tức chạy tới chỗ em, nhìn

thấy chân em bị bỏng vừa đỏ vừa sưng, không nói hai lời bế em chạy đến phòng y tế. Lúc bác sĩ xử lý vết bỏng, em thấy rất đau, anh cầm tay em nói nếu em đau cứ ra sức cấu. Xử lý xong rồi, tay anh bị em cấu đỏ ửng, nhưng anh không hề mở miệng oán giận, còn cõng em về phòng học.

Diêu Dục, có lẽ anh không biết, khi em được anh cõng trên lưng, suýt nữa em đã bị sự dịu dàng của anh làm cảm động phát khóc. Anh biết không? Lưng của anh dày rộng như vậy, ấm áp như vậy, khiến em không thể không lưu luyến.

Diêu Dục, có lẽ từ lúc ấy em đã bắt đầu thích anh.

Anh có nhớ chúng ta đã từng đi ngắm biển không? Ngày đó chúng ta ngồi trên bờ biển hóng gió, mặt biển mênh mông bát ngát, thấp thoáng thấy được mấy hòn đảo xa xa. Nhìn anh dưới ánh trăng rọi, em quyết định phải làm một chuyện, thổ lộ với anh.

Gió biển lướt qua mái tóc anh, đôi mắt anh điềm đạm nhìn phương xa, ánh trăng phản chiếu mắt anh trong suốt sạch sẽ, thật giống như một dòng suối mát, mê hoặc lòng người.

Em nhỏ giọng nói với anh: “Diêu Dục, mình nghĩ, mình thích cậu.” Lúc ấy, anh cười, anh nhẹ nhàng vuốt tóc em, dịu dàng nói: “Hạ Thuần, cậu đúng là đồ ngốc. Như vậy đi, chờ cậu lớn hơn một chút, qua sinh nhật mười tám tuổi, chúng ta sẽ ở bên nhau được không?”

Em cũng cười, là nụ cười chân thật từ nội tâm, là nụ cười hạnh phúc. Em nghịch ngợm nói với anh: “Diêu Dục, chúng ta ngoắc tay đi.” Em vươn ngón tay út về phía anh, cứ như vậy, chúng ta tựa như hai đứa trẻ con ngồi bên bờ cát ngoắc tay hứa hẹn.

Từ lúc đó, anh luôn đón em đi học, sau khi tan học lại đưa em về. Nếu em chưa ăn sáng, anh nhất định sẽ chia một nửa bữa sáng của mình cho em, thậm chí có lúc không ăn nhường em hết.

Diêu Dục à, anh có biết em đã hi vọng sinh nhật của mình nhanh đến như thế nào không, có biết em đã hi vọng mình mau lớn thế nào không? Nếu được vậy, em có thể mang hạnh phúc đến cho anh sớm hơn một chút.