[Buổi sáng hôm sau] [5:40]
Mọi người trong nhóm đi chơi điều đã có mặc đầy đủ gồm có Trương Ánh Linh, Phan Văn Trị, Vũ Minh, Thiên Nủ, Hàn Xuân, Vũ Hàn, Minh Phúc, Đa Đa, mọi người điều đang phấn khởi chỉ có Ánh Linh và Vũ Minh là đang choàng tay vào nhau để ngủ.
Thiên Nủ đang phấn khích quay qua thấy vậy thì lên tiếng nói:
“Ê đi chơi mà sao hai cậu giống như xác sống vậy hả tỉnh dậy mau lên.”
Ánh Linh nhắm tịt mắt buồn ngủ trả lời lại: “Tớ… buồn ngủ cậu biết là tớ không bao giờ thức sớm được mà bây giờ là quá sớm đối với tớ đó.”
Hàn Xuân đang nói chuyện gì đó với Minh Phúc nghe Ánh Linh nói vậy thì nhìn qua bên Văn Trị rồi đi tới chỗ Ánh Linh tách Ánh Linh với Vũ Minh ra, Vũ Minh bàng hoàng không hiểu chuyện gì nên lên tiếng hỏi:
“Gì vậy Hàn Xuân bọn tớ đang ngủ mà.”
Hàn Xuân có được Ánh Linh trong tay rồi thì nói: “Ngủ, ngủ gì mà ngủ một lát lên xe tớ cho cậu dựa để ngủ còn bây giờ Ánh Linh đi theo tớ.”
Ánh Linh lên tiếng: “Hả, gì cơ tớ đi theo cậu làm gì định bán tớ hả.”
Hàn Xuân liếc Ánh Linh một cái rồi kéo cô qua bên chỗ Văn Trị rồi thả tay ra Văn Trị thấy vậy thì vội đỡ lấy Ánh Linh, Hàn Xuân làm xong nghĩa vụ nên mãn nguyện nói:
“Ok rồi, Văn Trị em giao cho anh chăm sóc con bạn em nha cảm ơn anh nhiều.”
Ánh Linh đang buồn ngủ thì tỉnh ngay trong vòng tay của Văn Trị luôn, mọi người cười cười nói nói một lúc thì xe cũng đến.
Khi ổn định chỗ ngồi xong thì ai cũng ngủ ngất đi chỉ có mình Văn Trị là luôn nhìn Ánh Linh, Ánh Linh tựa đầu vào vai của Văn Trị để ngủ cho khỏi khi ngủ say thì lại ngã đầu qua bên cửa kính.
[4 tiếng sau] mọi người nhóm của Ánh Linh cuối cùng cũng đến khu nghỉ dưỡng của nhà Văn Trị, nó rộng đến nổi Ánh Linh cũng không ngờ đến, Thiên Nủ bất ngờ nói:
“Nơi này rộng quá đi mất còn có biển và cả…núi nữa kìa.”
Vũ Hàn đáp lại câu nói của Thiên Nủ: “Mới thế mà em đã bất ngờ rồi à, để anh nói cho em biết đây chỉ mới là một phần nhỏ tại sản của nhà Văn Trị thôi đó.”
Ánh Linh nghe xong thì hết hồn khó tin hỏi lại: “Hả… chỉ… chỉ là một phần nhỏ thôi ạ.”
Văn Trị cười nhẹ một cái xoa đầu của Ánh Linh rồi nói: “Không cần phải bất ngờ như vậy đâu, sau này những điều như thế này…em sẽ được thấy thường xuyên thôi còn bây giờ thì vào nhận phòng rồi xuống chơi nha.”
Hàn Xuân đưa tay lên hơn hở nói: “Nè mọi người tớ muốn leo núi để thử cảm giác có được không.”
Ánh Linh vừa nghĩ đến việc leo núi thì thấy có người chung ý kiến với mình thì hớn hở đáp lại:
“Tớ thấy được đó tớ cũng muốn đi nữa.”
Văn Trị thấy mọi người xung sức như vậy tuy muốn leo chung nhưng cũng phải lên tiếng căng dặn:
“Được rồi nếu mọi người muốn đi thì đi, nhưng mà núi này không có bật than dẫn một phát lêи đỉиɦ núi đâu nhá, muốn thêm phần kịch tính và hòa mình với thiên nhiên thì sẽ phát bản đồ để tự leo tự định vị.”
Ánh Linh đáp lại: “Thế thì…anh Văn Trị có leo đến đỉnh núi này bao giờ chưa ạ.”
Vũ Minh tiếp lời: “Đúng đó có từng leo lên đến đỉnh núi chưa ạ.”
Văn Trị lắc đầu rồi đáp: “Chưa đâu, anh chưa từng leo núi bao giờ trước giờ anh không thích, nhưng nếu bây giờ có cơ hội thì thử xem sao vậy.”
Đa Đa thấy anh mình nói như vậy thì cười rồi nói: “Thế sap ạ Đa Đa còn tưởng là do anh hai sợ nên không dám leo núi nữa đó.”
Đa Đa nói xong thì nhanh chóng đi qua chỗ của Ánh Linh choàng tay của cô rồi bắt đầu nói xấu Văn Trị:
“Chị Ánh Linh để Đa Đa nói cho chị biết, thiệt ra thấy anh ấy thường thường ngầu vậy thôi chứ có nhiều thứ anh ấy sợ lắm đấy ạ.”
Mọi người bàn chuyện một lúc thì cuối cùng cũng chịu đi nhận phòng nhóm con gái thì ngủ chung một phòng cho vui con trai cũng vậy