Vươn vai ngả người ra sau nghỉ ngơi, nhìn lên đồng hồ đã gần nửa đêm, hiệu suất của cô cũng rất tốt, đã hoàn thành xong một bản báo cáo chi tiết. Thở ra một tiếng, cô đứng dậy bỏ đồ vào túi xách sau đó đi ra thang máy, định sẽ xuống tầng trệt nhưng đột nhiên trong đầu nảy ra một ý tưởng, tay cô chuyển hướng, bấm tầng 22.
Tầng 22 là tầng cao nhất, nếu lên tới đó có thể nhìn thấy được khung cảnh tuyệt đẹp ban đêm của thành Cát An.
Vào giờ này, các quán bar trên tầng thượng bắt đầu mở cửa, tiệc trên bãi biển được tổ chức, trung tâm thương mại trở nên đông đúc và đài phun nước trước tòa nhà phía xa cũng biến thành sân khấu trình diễn nhạc và ánh sáng. Thành Cát An là một thiên đường dành cho những người thích cuộc sống ban đêm
Hít một hơi thật sâu, nhìn thành phố bên dưới sáng đèn vô cùng đẹp, bao nhiêu mệt mỏi vì công việc như được xua đi. Nhất thời phấn khích, cô hét lớn. “Cát An, đợi đó, tôi sẽ làm nên ký tích.”
Cô nhất định sẽ cho mọi người thấy cho dù không có thân phận thiên kim tiểu thư thì Phan Cẩn Mai cô vẫn có thể tự sống, tự nuôi được bản thân mình.
“Kỳ tích gì vậy?”
Một giọng nói vang lên từ phía sau khiến cho Cẩn Mai giật bắn người quay lại.
Là Cố Tư Vũ…
Anh bỏ tay vào túi quần, trên người vẫn mặc chiếc áo sơ mi đen ban ngày, đứng sau lưng cô. Ban ngày lúc ở phòng họp vì đứng cách anh khá xa nên Cẩn Mai không mườn tượng được chiều cao của anh, nhưng giờ đây Cố Tư Vũ đứng gần trước mặt cô, Cẩn Mai mới phát hiện vóc dáng của anh không những cao lớn lại còn vô cùng mạnh mẽ.
Cẩn Mai dường như đứng hình, cô cứ nghỉ trong công ty không có ai, nào ngờ mọi người đều về hết chỉ còn Cố Tư Vũ và cô ở lại.
“Cô nhìn đủ chưa?” Cố Tư Vũ nhíu mày, tay phất phất trước mặt cô.
Cẩn Mai lui về phía sau hai bước. “Chào chủ tịch…”
“Sao cô chưa về?” Anh hỏi.
“Tôi…tôi tăng ca…” Cẩn Mai trả lời, cô nở nụ cười, lời nói cũng mang theo vẻ nịnh nọt. “Tôi mới vào công ty, cần cố gắng thật nhiều để có thể theo kịp tiến độ của mọi người.”
Cố Tư Vũ không lập tức trả lời mà chỉ yên lặng nhìn cô.
Cẩn Mai kéo kéo cái khẩu trang trên mặt, cô cứ sợ sẽ bị tuột ra vậy thì toi đời. “À…chuyện là…tôi có chuyện muốn nói… về việc chủ tịch giao cho tôi đảm nhiệm dự án sáng tạo lần này, thật ra tôi rất sẵn lòng nhưng tôi vào công ty là để thiết kế, giờ kiêm thêm một công việc ngoài lĩnh vực của tôi…tôi cảm thấy…”
Cẩn Mai thật sự khó nói nên lời, cô tự nhận cô cũng là người giỏi ăn nói. Ít nhất từ nhỏ đã theo các trưởng bối tham gia các buổi tiệc lớn nhỏ nên trình độ giao tiếp cũng được rèn luyện vô cùng tốt. Nhưng đứng trước vị chủ tịch mặt lạnh này, anh cứ nhìn cô chăm chăm bằng ánh mắt sắc bén như thế làm cô có chút chột dạ.
“Có phải cô cảm thấy tôi đang bốc lột sức lao động của cô không?” Cố Tư Vũ không nhanh không chậm lên tiếng.
“Không không không….” Cẩn Mai vội vàng thanh minh. “Tôi không có ý đó, được góp sức vì Joyce là vinh hạnh của tôi…”
“Bớt nói những lời dư thừa đi, vào thẳng vấn đề.” Có vẻ Cố Tư Vũ đã bắt đầu mất kiên nhẫn, thẳng thừng đánh tan mấy lời nịnh hót của Cẩn Mai.
“Là…là... tiền lương có phải sẽ được tăng lên không?” Cẩn Mai dè dặt hỏi,sau đó lại tự hỏi bản thân. Cô sợ cái gì chứ? Cô bỏ công sức ra làm thêm việc, tăng ca cực khổ thì việc được tăng lương không phải là chuyện dĩ nhiên sao? Mắc gì phải sợ khi nói ra chuyện này chứ?
Cố Tư Vũ nghe xong, đi lướt qua người cô tới bên thành tay vịn nhìn xuống thành phố dưới chân. “Cô Lani, tốt nghiệp đại học danh giá, lại có đầy đủ các bằng cấp cần thiết. Có thể theo học tới mức này thì gia cảnh có lẽ cũng không tệ, suốt ngày cô đeo khẩu trang là sợ người khác nhận ra sao?”
Một suy nghĩ chợt lóe lên cảnh giác cô: Cố Tư Vũ bắt đầu nghi ngờ mình rồi.
“Không phải, tôi có thể vào đại học Fastin cũng nhờ vào học bổng… tất cả tôi đều có ghi rõ trong sơ yếu lý lịch rồi. Còn về chuyện che mặt, thì lúc phỏng vấn tôi cũng đã nói với chị An Đồng rồi, tôi…lớn lên xấu xí, cảm thấy tự ti nên không dám lộ mặt.”
“Ồ, vậy sao?” Cố Tư Vũ quay lại, khóe môi hơi cong lên nhưng ánh mắt sâu thẳm lại để lộ ra vẻ dò xét. Anh bước tới chậm rãi, dường như không có ý định dừng lại.
Cẩn Mai lại cảm thấy có mùi vị nguy hiểm, cô sợ anh sẽ nhanh tay kéo khẩu trang trên mặt cô xuống nên cũng lùi về sau đầy cảnh giác. Bất ngờ, Cố Tư Vũ nhíu mày, cánh tay rắn chắc vươn ra không chút sai lệch túm lấy tay cô kéo về phía mình. Cẩn Mai bị giật mạnh, nhất thời không kịp phản ứng ngã vào ngực anh, một tay Cố Tư Vũ luồng ra sau ót nâng gương mặt cô lên.
Ngoài dự đoán của Cẩn Mai, anh hoàn toàn không kéo khẩu trang trên mặt cô xuống.
“Đôi mắt này…” Giọng nói anh lại vang lên bên tai. “Không giống của một người có gương mặt xấu xí.”
Nói rồi, Cố Tư Vũ giơ tay định gỡ khẩu trang trên mặt cô gái nhỏ ra. Cẩn Mai lúc này hoảng hốt đẩy mạnh khiến anh lui về phía sau hai bước, Cố Tư Vũ cũng không tiếp tục mà chỉ đứng yên nhìn cô.
“Gương mặt tôi xấu xí, sợ là kinh động tới ngài chủ tịch…tốt nhất vẫn đừng nên trưng ra thì hơn…” Chỉ cần nghĩ tới việc một khi lộ mặt và bị phát hiện thân phận thì cô sẽ phải làm nô ɭệ cho Lạc Thiên Ân nửa năm, thế thì thà gϊếŧ cô đi còn hơn. Càng nghĩ càng ý thức được mình không nên ở lại chỗ này, chạy là thượng sách, cô quay lưng chạy về phía cầu thang rất nhanh đã mất hút.
Nhưng Cẩn Mai lại không biết, cô càng tỏ thái độ khẩn trương thì càng khiến Cố Tư Vũ nghi ngờ.
…
“Cậu chủ, cậu nghi ngờ thân phận của cô Lani đó sao?” Trương Trình nghi ngờ hỏi, sau đó lại nghĩ lại mà xoa cằm mình. “Cũng đúng, người gì mà suốt ngày che mặt, cũng rất đáng nghi. Cậu chủ, có khi nào cô ta là gián điệp của 2KK không? Dạo gần đây bên 2KK tỏ rõ ý định muốn cạnh tranh thị trường với chúng ta trong dự án game mới sắp tới.”
Cố Tư Vũ không trả lời Trương Trình mà quay sang nhìn An Đồng. “Cô nói đi, người là do cô tuyển vào.”
An Đồng có chút hoảng sợ cúi đầu. “Tôi thấy cô gái đó không có khả năng là nội gián. Cô ấy tự tin nhưng cũng rất đáng yêu, dựa vào con mắt nhìn nhận người của tôi, bấy lâu nay tôi tuyển người chưa hề sai.”
Trương Trình: “Đúng đúng, cậu chủ, An Đồng cực kì đáng tin cậy, cậu đừng nghi ngờ tội nghiệp chị ấy.”
Cố Tư Vũ dường như cười khẩy một cái, dù âm thanh phát ra rất nhỏ nhưng vẫn khiến người khác không thể bỏ qua. “Được, nếu là vậy tôi cũng muốn xem cô gái đó sẽ giở trò gì tiếp theo.”
…
Người của bộ phận thiết kế từ buổi sáng đã hướng mắt về phía bàn làm việc của Cẩn Mai, ánh mắt mọi người tràn đầy sự khó hiểu.
Cả buổi trời cô cầm tập tài liệu trong tay đi qua đi lại tỏ ra vô cùng tiến thoái lưỡng nan. Thái độ này của cô làm mọi người hoang mang lo sợ, liệu rằng cô không hoàn thành được công việc mà chủ tịch giao nên bây giờ đang sợ hãi? Có khi nào chủ tịch của bọn họ lại không chỉ trách tội một mình Cẩn Mai mà đổ cơn thịnh nộ lên đầu cả đám bọn họ luôn không?
Thật ra Cẩn Mai bối rối từ sáng tới giờ không phải vì công việc, dự án sáng tạo game mới cô đã làm xong từ sớm, nhưng cái khiến cô khó đối mặt chính là Cố Tư Vũ. Nếu như chưa xảy ra việc hôm qua trên tầng 22 thì quá tốt rồi, còn bây giờ… cô lại có chút không dám đem tài liệu lên phòng gặp anh. Nhưng chạy trời không khỏi nắng, tiếng thang máy kêu lên, An Đồng bước ra, đi về phía cô mỉm cười.
“Lani, chủ tịch gọi cô lên phòng làm việc.”
Cẩn Mai hít một hơi thật sâu, thôi mặc kệ, cô sẽ tùy cơ ứng biến vậy.
Phòng chủ tịch nằm ở tầng 22, hầu hết những nhân viên cấp bậc thấp sẽ không thể tự tiện lên nơi này. An Đồng để Cẩn Mai đứng bên ngoài rồi vào trong thông báo, rất nhanh cô nàng đã đi ra. “Cô có thể vào rồi.”
Cẩn Mai gật đầu, đẩy cánh cửa lớn bước vào trong. Căn phòng này có diện tích khá lớn, toàn bộ đều lấy tông màu xám nhẹ làm chủ đạo. Ván gỗ được bố trí từ sàn cho đến trần nhà tạo thành một điểm nhấn đẹp mắt. Mà ở phía xa, Cố Tư Vũ đang tập trung đánh máy tính, giống như là không chú ý tới sự xuất hiện của cô.
Hôm nay anh mặt chiếc áo sơ mi màu đen, Chiếc áo vest được anh tùy tiện treo phía sau thành ghế. Phần tay áo sơ mi được xắn lên tới khủy tay để lộ cánh tay cứng rắn, phía sau là khung cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy toàn bộ quang cảnh thành phố tráng lệ. Bàn tay đánh phím của anh bất ngờ dừng lại, nhìn thấy Cẩn Mai còn đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng ở cửa ra vào thì nhíu mày. “Đóng cửa, lại đây.”
Cẩn Mai bước tới, tiếng giày cao gót va vào sàn gỗ dưới chân phán ra âm thanh nhè nhẹ. Cô hít thở sau, cố nặn ra một nụ cười chuyên nghiệp. “Chủ tịch, tôi đã làm xong bản sáng tạo dự án mới, mời anh xem qua.”
Anh đưa bàn tay hướng về phía cô lấy tập tài liệu, trong lúc vô tình nhìn thoáng qua Cẩn Mai nhìn thấy trên cánh tay Cố Tư Vũ có một vài vết sẹo. Cô không khỏi dâng lên thắc mắc, nghe nói Cố Tư Vũ là thiếu gia nhà họ Cố, sao trên tay lại có những vết sẹo lớn như thế? Trông giống như là bị roi quất vào tạo thành vết thương sâu, hơn nữa hình như là rất lâu rồi.
Cố Tư Vũ không biết Cẩn Mai đang nhìn cái gì, anh mất kiên nhẫn, giọng nói cũng hơi cao hơn. “Đưa bản dự án cho tôi.”
Cẩn Mai giật mình có chút xấu hổ nhanh chóng đưa ra tài liệu trong tay. Thật là mất mặt, trước giờ cô chưa từng ngẩn người trước mặt ai, lại còn bị nhắc nhở nhiều lần như vậy. Liệu có khi nào Cố Tư Vũ nghĩ cô đang ham mê nam sắc hay không?
Cẩn Mai nhăn mặt, ôi, thật là mất phẩm gia của thiên kim đại tiểu thư mà.
Cố Tư Vũ chậm rãi lật từng trang một ra xem, anh xem rất lâu, dường như không bỏ xót một chữ nào.
Cẩn Mai vì muốn mình toát lên khí chất trưởng thành và phù hợp với bộ đồ công sở nên dạo gần đây đã tập đi giày cao gót. Rõ ràng, cô thấy An Đồng ngày nào cũng đi đi lại lại trên đôi giày cao gần một tất vô cùng dễ dàng và có phong cách, ấy vậy mà sao đến lượt cô mang lại đau chân thế này? Nãy giờ đứng gần nửa tiếng khiến bàn chân cô dần mất cảm giác. Chính vì vậy cô quyết định dồn trọng tâm vào một chân sau đó lại đổi sang chân kia, như vậy có lẽ sẽ giảm đau hơn một chút, cũng vì thế mà cô đứng không yên, cứ ưỡn qua ưỡn lại trông vô cùng chật vật.
Cố Tư Vũ xem gần hết tài liệu mà cô đưa, lúc này nâng mắt nhìn thấy cảnh này, giọng nói cũng có phần dịu đi. “Cô ngồi đi.”
“Không, tôi chỉ là nhân viên nhỏ bé, sao có thể ngồi nói chuyện với chủ tịch được.” Trải qua chuyện hôm qua, Cẩn Mai thực sự cảnh giác với Cố Tư Vũ.
Nhưng ngoài ý muốn, Cố Tư Vũ lại không hề tỏ ra lịch sự như cô nghĩ. Anh gật đầu. “Vậy cô tiếp tục đứng đi. Tôi muốn nghe cô thuyết trình một chút về dự án này.”
Tầm nhìn cô hơi khựng lại, sau đó cười hì hì ngồi xuống chiếc ghế đối diện anh. “Chủ tịch Cố là người rộng lượng, chắc sẽ không phân biệt giai cấp đâu. Nếu như tôi từ chối ý tốt của anh thì đúng là quá đáng trách rồi… tôi… vẫn nên ngồi nói thì tốt hơn.”
Cố Tư Vũ khẽ nhếch môi.
Sau khi được ngồi, đôi chân cô như thoát khỏi cảnh lưu đày, bắt đầu tỉnh táo thuyết trình. “Về phần chi tiết tôi đều đã trình bày trong bản ghi chép mà chủ tịch vừa xem rồi, bây giờ tôi chỉ nói về những điểm đặc biệt trong dự án lần này. Thứ nhất, là chế độ đa dạng, bao gồm ba chế độ, chơi đơn, tổ đội hai người hoặc liên minh cùng bốn người. Ngoài ra còn có những chế độ sẽ được mở theo khung giờ nhất định. Thứ hai, là kho tàng vũ khí đa dạng, điều này sẽ khiến người chơi phải thay đổi cách chơi. Mỗi vũ khí sẽ là một bộ kỹ năng khác nhau, đưa người chơi đến với những vai trò như pháp sư, sát thủ, đấu sĩ, hỗ trợ,... điều này kết hợp với chế độ sinh tồn, người chơi có thể nhảy dù, chạy bo, mua đồ,... theo thể loại sinh tồn và lên cấp, có bảng ngọc, tăng cấp kỹ năng.”
Trong lúc Cẩn Mai thuyết trình, Cố Tư Vũ không nhìn lấy cô một cái mà tiếp tục xem tài liệu trong tay. Đợi khi cô nói xong, anh mới lên tiếng hỏi. “Vậy còn trang phục?”
Cẩn Mai bật cười. “Chủ tịch yên tâm, anh giao cho một chuyên viên thiết kế như tôi sáng tạo ý tưởng cho game thì không cần phải lo về vấn đề thẩm mỹ trong game.”
Cố Tư Vũ không hỏi thêm gì nữa, dường như đang suy tính gì đó, sau một lúc anh bất ngờ gật đầu khiến Cẩn Mai ngạc nhiên. Cô vốn cho rằng mọi chuyện sẽ không thể thuận lợi vượt qua như vậy, vốn dĩ còn sợ bị anh làm khó nhưng…anh đồng ý rồi?
Cố Tư Vũ bấm điện thoại bàn, kết nối với đường dây của An Đồng bên ngoài. “Truyền lệnh xuống bộ phần IT, truyền thông, nói bọn họ phải dốc toàn lực hỗ trợ Lani trong dự án game Huyền Thoại Sinh Tồn.”