Chap 2: Cuộc chiến

Tiếng đại bát nổ liên hồi, trận chiến vừa bắt đầu đỡ có vài người bị thương máu vương khắp bon tàu và lấp ló trước tàu lại có thêm một con tàu hải quân, Annuus thấy vậy bèn hỏi

“Chúng ta tính như thế nào bây giờ ? Hải quân đuổi theo ngắt quá.”Llilac nhìn về phía hải quân nói

“Giờ phải chiến đấu thôi ! Ta không còn đường thoát rồi.”Đột nhiên như có linh tính mách bảo Lilac nhìn xuống la bàn, kim la bàn đang mất phương hướng nó xoay như các cối xoay gió khi gặp gió lớn, Lilac nở nụ cười, bước lên nơi cao nhất của con tàu, một quả đại pháo đang bay tới chổ của Lilac, Lilac bình tỉnh rút từ thắt lưng một khẩu súng lên nòng và “bùm” một tiếng quả đại pháo bị viên đạn bắn vỡ trước khi chạm tới con tàu, tiếng nổ như tín hiệu của Lilac dành cho thủy thủ đoàn, mọi người đứng lại lắng nhe lời của Lilac, lilac chỉ nòng súng về con tàu hải quân nổ súng và rồi ra lệnh

“Mọi người với cương vị là thuyền phó và hoa tiêu của băng deep sea mermaid (tiên cá biển sâu) ta ra lệnh cho mọi người đánh chìm con tàu phía trước và di chuyển vào trong đó và đợi lệnh của ta” tiếng ho “Vâng” vang lên như sấm động, bầu trời lúc này cũng kéo mưa tới, Annuus cười lớn và chỉ mũi kiếm nói với giọng tự tin

“Chúa đã giúp chúng ta, nào đây là cơ hội. Hướng pháo về phía trước, cho mở súng thần cơ.” Theo hiệu lệnh của Annuus 4 khẩu pháo chuyển hướng về phía trước và từ đầu thuyền, từ miệng của nàng tiên cá và mắt của nàng tiên cá hiện ra 3 quả súng thần cơ.

“Khai hỏa.” Giọng nói của Annuus vừa dứt thì 3 tiếng pháo đã nổ ra, theo sau là 5 tiếng nổ. Annuus bất ngỡ vì nhớ là chỉ ra lệnh cho 4 khẩu đại bát và tại sao lại có thêm một tiếng nổ thì lấp từ cuối tàu bóng dáng của Lilac hiện ra, nàng đang điều khiển quả súng thần cơ thứ tư để nhử hải quân đi theo, Annuus mỉm cười và tiếp tục chỉ huy băng.

Khi trạm trán với đoàn tàu phía trước, một cuộc hỗn chiến xảy ra, hai bên lúc đầu bắn đại bát sau thì bên của Annuus tấn công qua, với kinh nghiệm chiến đấu với hải quân nhiều lần và may mắn cho Annuus vì tàu của hải quân giờ chỉ còn một nửa và tinh thần của họ cũng đang rất hoảng loạng vì vừa mới trạm trán với địa ngục của vùng biển Bình dương được mệnh danh là rất “bình thường” thì đó là Tam giác quỷ (Devil"s Triangle) nên băng của Annuus đã chiến thắng và bắt sống 12 người và không có tổn thất gì nhiều, lúc này tàu hải quân ở phía sau đuổi sắp tới, thuyền đã căn buồm đi tiếp thì ở một bên một toán người cầm chắc neo, đều là con người có cơ bắp vạm vỡ, khi hai vách núi hiện ra thì Lilac nở một nụ cười lạnh giọng nói lạnh lùng nói

“Quăng neo đi”

Lúc này ở tàu hải quân đã phát hiện ra có điều gì đó bất ổn, nhưng tên đô đốc không nghe vì chỉ cần tiêu diệt băng hải tặc này thì hắn sẽ được thăng chức. Thì bên tàu của Annuus neo đã được quăng ra và mắc ở tảng đá gần đó thì con thuyền vẫn di chuyển và khi kéo hết dây thì còn thuyền thực hiện một cú bo cua khiến tên đô đốc khóc tiếng Mán phía trước được mẹnh danh là “Cánh cổng chông gai.” Vì có rất nhiều đá nhọn khiến cho tàu của đô đốc chìm vào đáy đại dương chứ không phải là đáy xã hội. Với sự phẫn uất đã biến đoàn tàu thành...

Lúc này thì con tàu của Annuus quay lại và đón đoàn thuyền viên đang ở trên tàu của hải quân, lúc này một người lên tiếng

“Thưa thuyền trưởng, chúng ta hãy mở tiệc để ăn mừng chiến thắng này, thuyền này có rất nhiều lương thực.” Nghe vậy, Annuus nhìn Lilac, thấy Lilac gật đầu thì Annuus mới đồng ý, thấy điều đó các thuyền viên bắt đầu trêu chọc.

“Ồ, thuyền trưởng chúng ta còn phải sợ vợ đó.”

“Ui thuyền trưởng ta tưởng mạnh như nào, cũng sợ vợ.”

“Ấy, ai cũng phải sợ vợ thôi, chồng thì cũng phải nghe vợ thôi.”

“Ôi, như thế này thì tính nào kết hôn, nhớ mời tôi nha...”

Annuus đỏ mặt chuyển chủ đề,

“Thôi, đi chuẩn bị tiệc đi, ta còn ăn,” Rồi Annuus nhìn vào 12 tên hải quân bắt được nói

“Còn mấy tên này thì kiếm bờ rồi thả tụi nó đi đi, nhớ cho tụi nó ăn.” Rồi Annuus quay đi. Nhiều hải quân rất bất ngờ, vì chính phủ đã tim mhiễm vào đầu của họ là hải tặc sấu xa, thích gϊếŧ chóc, cướp bóc,...

Khi buổi chiều buôn xuống, hai bóng người đứng ở cuối bon tàu đang ngắm nhìn hoàn hôn, một cánh tay ôm qua eo và kéo Lilac tới bên và nhìn bằng ánh mắt tràng đầy yêu thương, đưa tay vuốt tóc của Lilac và dù rất muốn nhưng Annuus không đủ can đảm để tỏ tình với LiLac, và hai người cứ nắm tay ngắm nhìn hoàng hôn.

“Ông zà tác giả.”

“Gì, có chuyện gì.”

“Sao không cho tui tỏ tình với Lilac, tôi rất yêu cô ấy mà, sao không cho, có tin tui cắn ông không.”

“Mày thử, tao cho mày bay màu giờ.”

“Nè ông đừng có ỷ ông là tác giả rồi muốn viết sao viết nha.”

“Tui là tác giả tui có quyền, mà đây chưa phải là lúc để cô thổ lộ với Lilac.”

“Không phải lúc này zị chứ lúc nào, cảnh lãng mạng gần chết.”

“Thôi , để tôi trở lại chuyện để viết cho xong còn đi tắm.”

“Các bạn đọc giả ơi, giúp tui kêu ông zà tác giả cho tui với Lilac đến với nhau đi.”

“Thôi.”

Khi trời đã sẩm tối, sau khi thả 12 tên hải quân đi thì mọi người tổ chức tiệc, một người ca hát và bày biện ra, khung cảnh lúc ấy thật náo nhiệt làm sao, khi mọi thứ đã xong bắt đầu nhập tiệc mọi người ăn uống và uống tới 15 thùng rượu Rum và lúc này ai cũng có một suy nghĩ là

“Cuộc chiến đã kết thúc”