Chương 17: Nghi ngờ

Sau một khoảng thời gian điều dưỡng, cổ độc trong cơ thể Tiểu Phong tạm thời được áp chế, không còn đói khát như trước nữa. Nhưng không biết tại sao, cậu chỉ thích dính lấy Tần Nghị, không cần nói lời nào chỉ cần ở bên cạnh Tần Nghị liền cảm thấy rất thoải mái. Tiểu Phong cảm thấy có gì đó không đúng, mặc dù sư phụ đã dặn muốn cậu không chỉ cùng Tần Nghị làʍ t̠ìиɦ, sinh con mà còn phải lấy được cả tâm hắn để cả trái tim hắn chỉ có thể ở trên người cậu. Nhưng hiện tại, rõ ràng bây giờ là cậu đang trao cả tâm mình cho Tần Nghị, Tiểu Phong có chút sợ hãi rằng cậu không thể thực hiện được yêu cầu của sư phụ. Nhưng cho dù cậu có thích Tần Nghị đến đâu đi nữa, thì mối thù gϊếŧ cha mẹ cậu nhất định phải báo.

Tần Nghị đặt sổ sách trong tay xuống, quay đầu đối mặt với ánh mắt của Tiểu Phong: "Sao em cứ nhìn ta chằm chằm vậy, nhàm chán hả?

Tiểu Phong lắc đầu, lại nói: "Tướng công, mấy ngày nữa là mười lăm, em muốn đi chùa ngoài thành dâng hương." Cậu với sư phụ đã hẹn nhau mỗi ngày mười lăm tháng ba sẽ gặp nhau ở chùa, bình thường nếu có việc gấp, cậu cũng chỉ có thể thông qua ngôi chùa kia mà liên lạc. Hiện giờ tiết tháng ba sắp đến, cậu phải đi gặp sư phụ.

Tần Nghị đương nhiên là đồng ý, còn đang định đưa cậu đi, nhưng Tiểu Phong nhất quyết muốn đi một mình, lại còn đòi ở lại qua đêm, khiến hắn không khỏi mà nổi lên nghi ngờ. Vì thế sau khi đưa người đến ngôi chùa ngoài thành, Tần Nghị giả vờ xuống núi, đi được nửa đường lại quay về, dựa vào một thân khinh công của mình mà đi vào sương phòng ở hậu viện dành cho khách.

Tiểu Phong đi vào sương phòng, dùng chút đồ chay trong miếu, liền lập tức lên giường đi ngủ. Mấy ngày nay cậu luôn cảm thấy mệt mỏi khó chịu, thừa dịp ngoài trời còn chưa tối, cậu có thể ngủ được một giấc.

Đêm xuống, Tiểu Phong từ sương phòng đi ra, cẩn thận tránh các tăng nhân, đi về phía sau núi. Tần Nghị lặng lẽ đi theo phía sau, trong lòng không ngừng trầm xuống.

"Sư phụ!" Tiểu Phong cách ba tháng mới nhìn thấy sư phụ thập phần kích động, Tuy rằng sư phụ đối với cậu không săn sóc ôn nhu như tướng công, nhưng dù sao sư phụ cũng là người nuôi nấng cậu từ nhỏ còn đích thân truyền dạy võ nghệ cho cậu, trong lòng Tiểu Phong tràn đầy cảm kích đối với sư phụ.

Sắc mặt sư phụ thập phần tái nhợt, người phảng phất so với lúc trước còn gầy hơn, áo choàng rộng rãi bị gió thổi bay, càng có vẻ gầy trơ xương. Hắn không kích động như Tiểu Phong, trực tiếp phi thân đến nắm lấy tay Tiểu Phong, bắt đầu bắt mạch.

"Đã hơn một tháng, rất tốt" Nói xong lại từ trong ống tay áo lấy ra một lọ thuốc, kêu Tiểu Phong mỗi ngày uống một viên.

"Sư phụ nói, ta mang thai hài tử? Hai tay Tiểu Phong vuốt ve cái bụng bằng phẳng của mình, trong lúc cậu không phát hiện, thì nơi này đã tồn tại một sinh mệnh nhỏ.

Sư phụ ho khan vài tiếng, mới tràn đầy chán ghét mà nói: "Tần Nghị đúng là cái loại háo sắc, mới ba tháng ngắn ngủi đã có thể làm ngươi mang thai, quả thật là bỉ ổi, ngươi phải nhớ kỹ, đứa nhỏ tạp chủng này là của Tần Nghị, đừng có bởi vì nó mà nương tay, biết không, cả nhà ngươi đều là bị tên ác nhân Tần Nghị này gϊếŧ chết!"

Kinh hỉ cùng phẫn nộ đan xen, biểu tình trên mặt Tiểu Phong trở nên thập phần dữ tợn. Mười lăm năm qua ngày ngày nghe lời nói của sư phụ, khiến cậu tràn ngập hận thù, nhưng mà trong ba tháng ở chung này, cậu nhìn thấy Tần Nghị khác xa so với những gì sư phụ nói, ít nhất đối với cậu, Tần Nghị là thật sự nâng ở trong lòng bàn tay sợ rớt, ngậm ở trong miệng sợ tan.