Chương 1: Lần gặp đầu tiên

Tiểu Phong đã dành trọn tâm huyết 15 năm khổ luyện trên núi, trong 15 năm qua, cậu học hành chăm chỉ mỗi ngày, chỉ để một ngày nào đó có thể gϊếŧ chết kẻ thù của mình báo thù cho cha mẹ.

"Tiểu Phong, khụ khụ, võ công của con đã có chút thành công, ngày mai con xuống núi đi."

Sư phụ của Tiểu Phong mới ngoài bốn mươi tuổi, nhưng đầu đầy tơ bạc, trải qua thắng năm thăng trầm. Thân thể của ông vẫn luôn không tốt, ông hy vọng có thể ở trong đời nhìn thấy Tiểu Phong báo thù rửa hận.

"Sư phụ, con nhất định thay cha mẹ báo thù rửa hận!" Tiểu Phong không kiềm chế được sự kích động trong lòng, sư phụ là bạn tốt của cha cậu, dạy cậu võ công, mười mấy năm tựa như một ngày, hiện giờ rốt cục có thể phát huy tác dụng.

"Con ngoan, con nhớ kỹ, người nọ ở trong thành Kim Lăng, tên là Tần Nghị. Hắn là một kẻ ngụy quân tử, đa phần là người ngoài xưng hô quân tử, kì thực âm hiểm giả dối. Công phu của hắn cũng không kém, con nhất định phải dựa theo phương pháp sư phụ dạy con làm. Nơi này có một số viên thuốc, con mang theo phòng thân, nhớ kỹ không được liều lĩnh."

Ngày hôm sau, Tiểu Phong mang theo một tay nãi đơn giản xuống núi. Lão tặc Tần Nghị mỗi ngày mười lăm hàng tháng lại đến chùa Phật ngoài thành thỉnh nguyện bái thần, phát cháo lấy tiếng thơm, đúng là đồ dối trá, nhưng cũng là thời cơ tốt để Tiểu Phong hành động.

Năm nay phía bắc náo loạn nạn đói, bên ngoài thành Kim Lăng rải rác rất nhiều lưu dân. Có người ỷ vào thân thể cường tráng, trực tiếp làm cường đạo thổ phỉ, trở thành một đám giặc cỏ.

Tiểu Phong mặc áo ngắn vải thô, khuôn mặt trẻ thơ phấn nộn thoạt nhìn vô hại, tay chân mảnh khảnh cùng chiều cao trung bình một chút cũng không có tính công kích. Tay nải trên lưng tuy không lớn nhưng vẫn khiến bọn cướp có ác niệm, chân ruồi dù nhỏ thì cũng có thịt, đối với bọn chúng mà nói cho dù thật sự không có gì cướp cũng không thể làm cho dân chúng Thành Kim Lăng này dễ chịu. Dựa vào cái gì bọn họ chịu đủ nạn đói, người nơi này còn có thể cơm áo không lo, cẩu quan kia thế nhưng còn không cho người chạy nạn vào thành, quả thực đáng hận.

Tần Nghị cưỡi ngựa mà đi, từ xa liền nghe được một trận tiếng la hét. Tình huống ngoài thành hắn không phải không biết, vì thế nửa tháng nay cơ hồ mỗi ngày đều ở ngoài thành phát cháo, cũng bất quá là giọt nước trong ao mà thôi. Những lưu dân tuy rằng đáng thương, nhưng bọn cướp lại thật đáng hận, lại quấy nhiễu dân chúng ngoài thành không dám đi ngang qua khu vực này. Hôm nay cũng không biết người nào dính phải xui xẻo, nếu hắn đã bắt gặp, thì nhất định phải cứu.