Hằng Nguyệt Phong mắng "ship, Dì ta già rồi mà cứ nghĩ trẻ lắm ý, mặc thiếu nữ thế để ra đê với đàn ông sao, già mà không nên nết"
Tiêu Bạch bồi thêm câu "giọng vẫn chua như giấm ý, tính nết phải đợi quy tiên mới đổi được"
Mộc Phong Vũ "không phải sợ Dì lớn tuổi thì chắc tôi cho bà mấy cước rồi"
"Cả ba thi nhau hớn hở mắng đến thế sao" một giọng âm lãnh văng lên sau tai. "Chạy" cả ba hét toáng. Xem các cháu chạy khỏi nhà luôn không Phương Dung đứng đó hừ lạnh.
Hai cô nàng chạy đến chỗ để xe chuyên dụng hỏi đường đi ra, sau đó thì ai về nhà đó. Về đến phòng trọ "Ninh Tiêu" nói câu "mẹ ơi, con đã về với người mẹ đang cười trong ảnh" rồi vào phòng thay đồ xem tư liệu. Đóng phim là ước mơ của mẹ, cô muốn thực hiện ước nguyện của mẹ.
Cô cũng muốn trải nghiệm thử quá trình người bình thường hay làm trong cuộc sống như mẹ nói, bởi vì cô dã diễn quá nhiều vai trong cuộc đời này rồi.
Bắt đầu từ lúc mất nhà, mất mẹ cô đã diễn vai con ở thủi lủi để được sống nhưng đất diễn cho con ở rồi cũng kết thúc ở cái ngày cô nhìn thấy người bà cô quý nhất bị cho vào trại tâm thần.
Thước phim chậm rãi về cô bé tên "Diệp Tịch Hi" quỳ trong đêm mưa đang dần gợi lại.
Trong phim: Một bé gái 5 tuổi đang chơi trước căn nhà phong cách Châu Âu xa hoa, cổ kính bị đánh ngất rồi sống trong ngôi nhà tàn tạ mất hết tất cả bao gồm cả kí ức, rồi chợt đổi sang cảnh cô bé nhỏ ấy bị đẩy từ trên xích đu trong trường, đập phải đá chảy máu đầu mà vẫn bị đánh trong khi cô bé ấy mới bảy tuổi. Mới tám tuổi mà cô đã thạo hết mọi việc mà một giúp việc cần có. Cuộc sống cứ thế chôi qua cho đến khi lên mười, người mẹ nuôi đã giúp cô trả học phí, xem cô như con gái mà đối đãi tự vẫn đời mình. Cảnh tiếp là ngày trời nắng đẹp cô bé ấy đã mười hai tuổi đang ăn vụng trong bếp thì nghe thấy tiếng kêu chói tai của bà, cô chạy ra thì mấy bác sĩ tâm thần đã đưa bà đi rồi. Cô bé quỳ trong mưa xướt mướt rồi ngất đi.
Lúc tỉnh lại cô đổi vai thành con chó trung thành bên chủ nhân, sai gì làm đó, vô tình, máu lạnh. Lại có lúc thì cô làm thư kí chuyên nghiệp chuyên bán bí mật thương nghiệp, lúc lại đóng vai người đàn bà cướp đàn ông, chia rẽ gia đình người khác.
Thước phim qua đi cô thấy "Thật là nực cười, cô hình như đâu phải là không có tim mà chỉ là trái tim bị đóng băng thôi".
Cô thay bộ đồ đen, đội tóc giả phi đến một khách sạn sau đó lẻn vào căn phòng nào đó quay vài video giúp cho Điệp Hùynh và gã giám đốc mới phát nào đó về sau thêm nổi tiếng.
Cô chợt thoáng thấy ' nếu hai mẹ con này cùng sủng ái một xúc vật sẽ ra sao nhỉ, hình như là hơi lời quá thì phải '. Rất hay, cô nhân lúc họ không để ý đã lấy điện thoại của Điệp Huỳnh nhắn cho bà ta cái tin thú vị sau đó cô thây áo nhân viên vào xuống đón Thanh Ngữ, hai mươi phút sau bà ta chạy vọt vào thang máy định lên tầng bắt gian thì bị bảo vệ kéo lại. Bà ta hung hăng chừng bảo vệ, chanh chua, đanh đá mất hết vẻ cao quý giả tạo ngày thường té tát chửi bới "các người biết tôi là ai không, tôi là chủ của mấy người đó, mấy con chó không biết ai là chủ mà dám giữ tôi sao, mai không cần đi làm nữa" nói xong bà ta rút điện thoại gọi quản lí.
Cô sau khi giả dạng giống nữ quản lí đang ngất xỉu xong thì nghe máy sau đó chạy tới tấp đưa bà ta cốc nước để hạ hỏa xin lỗi qua loa rồi nhanh chóng trực tiếp đưa bà ta đến phòng mà Điệp Huỳnh đã nhắn.
Cô dùng khóa khách sạn mở cửa mời Điệp Huỳnh vào trong sau đó cẩn thận đóng của xem kịch vui.
Điệp Huỳnh nhận được tin Thẩm Thiên Hàn đang ở khách sạn Hoàng Gia bên cạnh cho nên đã rời đi trước, lúc này trong phòng chỉ có gã nam nhân đó và Thanh Ngữ thôi.
Vào đến cửa bà ta nhìn thấy gã nam nhân chỉ bọc khăn tắm mỏng quanh eo, mặt thì đỏ như chúng thuốc đang đến gần bà ta thì bà ta hét toáng lên đập cửa muốn thoát nhưng Diệp Tịch Hi đã khóa thì bà ta sao mà ra được. Thế là một đêm mây mưa ướŧ áŧ lại đến ' Hâyyy' Tịch Hi thở dài
- --- -- --
Tác giả:
Giờ thì tên thật của nữ chính đã xuất hiện rồi