"Lâu lắ m rồi không gặp một đối thủ thú vị như vậy nhưng hơi tiếc cho chiếc máy tính kia là không lên nổi nữa rồi", cô đứng lên trở lại phòng làm việc
Mọi người trong phòng bơ đẹp cô nhưng vẫn có người muốn gây chuyện.
Điệp Huỳnh hếch cằm đi đến ném vào cô một tờ giấy, hớt hàm: "Làm giả tài liệu công ty, đầu cơ bất hợp pháp để chuộc lợi, nhớ đến tòa vào vài ngày nữa nhaaa", nói xong cũng vênh váo rời đi.
"Trò hề này khá hay đó, nhà họ Điệp giải quyết mọi việc cũng khá đó, bê bối thì đè xuống, vụиɠ ŧяộʍ thì chắc 'đầu giường cắn nhau, cuối giường hòa', đẩy một con tốt ra thế mạng", "Diệp Ninh Tiêu" nhếch môi cười: "Không biết ngày mai báo chí sẽ viết gì nhỉ, tò mò quá", đúng hơn thì Điệp gia sẽ nói gì ta, thật cao hứng.
Cô ngồi ghế xem một chút tài liệu trên bàn rồi mở máy tính lên làm việc như một nhân viên thực thụ. Thấy hơi rảnh cô liền mở vài cái Mail được gửi, cái đầu là của Dương Trọng Bạch, luật sư của Điệp thị.
Trong đó cũng chỉ có vài kế hoạch trọng điểm muốn hợp tác xây khu du lịch mới, kiếm trăm triệu lợi nhuận. Một số thông tin về các nhà đầu tư hiện tại và một số giao dịch ngầm trong tập đoàn còn có cả kế hoach tống cô vào tù với vài tội danh như sau: Làm giả kế hoạch, biển thủ công quỹ..
Xem một chút thấy chẳng có gì đáng quan tâm, cô ra khỏi phòng đi đến pha cho mình một li cà phê gọi một cuộc điện thoại: "Tôi muốn thông tin chi tiết về Điệp gia, à mà xem thử ai đang thao túng cổ phiếu Điệp thị. Tên luật sư đó có vẻ không chung thực lắm, nhìn có hơi chướng mắt".
Đầu bên kia: "Cô muốn hắn biến mất"
"Điệp Ninh Tiêu": "Tôi cần một con cờ, không cần con chó biết cắn người, anh hiểu mình nên làm gì rồi chứ"
Đầu bên kia: "Còn một chuyện cần báo"
Cô tìm một chỗ yên tĩnh rồi lên tiếng 'nói'
Đầu bên kia: "Lô hàng tối nay ở Hội chuyển đến đã qua kiểm duyệt an ninh nhưng có người muốn nhắm đến hàng của chúng ta. Hiện tại cũng không có nhân lực hỗ trợ, e là có rắc rối"
"Điệp Ninh Tiêu": "Tôi tự có sắp xếp"
Đầu bên kia: "Vâng, cô chủ"
Cô nhìn đồng hồ chút, cũng sắp tan ca rồi thôi thì về trước vậy. Quay lại phòng lấy túi sách rồi đi qua con ngõ nhỏ, cô nghe thấy âm thanh đánh nhau vang lên, với thú vui xem kịch cô chạy ngay đến đó.
Trước mắt là một thiếu niên với ngoại hình có hơi nhỏ nhưng lại rất nhanh nhẹn đang đánh nhau với mấy tên áo đen nhưng có vẻ đã đánh khá lâu cho nên cậu bé cũng đã kiệt sức. Đột nhiên mấy tên đó rút ra vài khẩu sung nhắm đến cậu bé như thể muốn quyết sống chết vậy, ban đầu thấy cậu bé tránh thoát cũng khá gọn nhẹ nhưng sau đó cậu lại lăn đến chỗ cô.
Câu bé: "Nhìn vui mắt không tỷ tỷ, không định giúp chút sao"
Điệp Ninh Tiêu: "Ta thấy ngươi vẫn chống cự tốt, sao ta phải giúp nhóc"
Cậu bé có chút kinh ngạc, chưa ai thấy dám gọi cậu là nhóc mà lại đang đứng trong hoàn cảnh đạn bay vèo vèo thế này nhưng khi cậu lăn đến đây thì nòng đạn cũng đã hướng về phía cô không ít. Lạ thay là cô né đạn như chưa từng có viên đạn nào bay đến chỗ cô vậy, bên kia thấy cậu dường như có trợ lực giúp đỡ lại càng xả đạn nhanh hơn.
Cô lên tiếng: "Nhóc đắc tội ai mà người ta muốn nhóc nấp như chuột thế, hại ta phải nấp theo"
Cậu bé: "Tôi là 'Thẩm Trạch Hạ' không phải nhóc, tôi cũng đâu bảo cô nấp cùng, giỏi thì cô ra tránh đạn như vừa rồi đi"
Cô: "Nhóc cũng được đó"
Thẩm Trạch Hạ: "Điều đó quan trọng à, giờ thoát khỏi đây mới là vấn đề"
Cô: "Ta cũng chẳng liên quan, chỉ là người qua đường người họ muốn truy sát là nhóc, ta đi cũng rất dễ a"
Thẩm Trạch Hạ cạn lời.. cậu nén cho cô một cây súng nhưng không có đạn.
Cô: "Nhóc muốn ta giúp thì phải có thành ý chứ, cây súng nhìn cũng không tệ nên ta đại lượng bỏ qua vậy"
Thẩm Trạch Hạ, nhìn cây súng tuy có chút bình thường nhưng lại có không biết bao người muốn tranh giành, vào tay cô lại thành vật nhỏ chẳng đáng để ý khiến cậu phải trợn mắt tức giận nhìn cô.
Cô: "Trợn mắt thế cẩn thận đạn bay vào là vĩnh viễn không thấy mặt trời mai kia đâu nhưng mà nhóc đã hạ mình thế thì ta đây làm ơn một lần vậy"
Cô liếc nhìn xung quanh thấy có căn nhà nhỏ ở cuối ngõ, lấy một viên đá bắn vào cánh cửa cách cô chừng chục mét, viên đá xuyên qua đám người với tốc độ chóng mặt, va vào cửa vang lên âm thanh chói tai, thành công khiến đám người đó đổi mục tiêu đi đến căn nhà đó.
Thoáng chốc cô ôm câu nhóc nhảy qua bức tường cách đó không xa rồi chạy ra đường lớn.
Cậu có chút ngẩn ngơ, ngày thường ai chạm vào cậu là cậu có phản ứng nổi mẩn, ghét bỏ nên chẳng ai dám động vào cậu hoặc có nhỡ chạm vào thì cũng đi gặp tổ tiên cả rồi nhưng tại sao cậu lại thấy ấm áp đến lạ như thế.