"Em có biết tác phẩm lần này quan trọng thế nào không.
" Anh mất một tuần để viết đó.
Sao em có thể viết vào như vậy
Anh mới cược với bên tổ kia mà giờ em cho anh một vố thế.
Lần này thảm rồi em biết ko
Tức rồi không chơi với em nữa ".
" Giọng trẻ nam nói với cô bé bên cạnh còn cô bé thì lại thẫn thờ nhìn mẩu giấy không lên tiếng.
Khi cậu bé kia vừa ra đến cửa thì cô bé rũ mắt ỉu xìu lên tiếng,
"Cái này không phải em viết lung tung vào mà là em thấy thiếu nên điền vào kèm thôi, nếu đúng thì anh phải chơi với em tiếp, không bỏ em đi chơi với người khác, còn nếu sai anh có thể không chơi cùng em nha".
Cô bé vừa chạy lại kéo tay cậu bé vào nhà vừa nói.
Cậu theo cô bé lên lầu, đi vào kho sách lớn chất đầy những quyển sách dày cộp, cô bé đến một chồng sách nhỏ, ép chồng sách vào bức tường một mật đạo nhỏ xuất hiện.
Sau căn mật thất trên bàn sách khang trang, đẹp đẽ một người đàn ông anh tuấn đang chăm chú viết gì đó bỗng ngắng đầu nhìn hai đứa nhỏ lên tiếng "cháu có việc gì mà chạy vội thế", cô bé có vẻ thở hổn hển xong rồi đặt một tờ giấy lên bàn và chăm chú nhìn sắc mặt người đàn ông.
Người đàn ông cầm tờ giấy xem chút rồi nói: "Không tệ, có năng khiếu, chỉ là vẫn thiếu, nếu chạy chương trình thì dễ bị đối thủ tấn công và ăn cắp dữ liệu nên nghiên cứu tiếp".
Bé trai đúng bên cạnh sững sờ bỗng lên tiếng "tay máy tính cổ đúng đầu hệ nhà nước". Người đàn ông bật cười nhẹ "cháu biết ta", cậu bé lắc đầu đáp lại "trên trang báo quốc tế có nửa gương mặt của chú", "Vậy sao, cháu lại nhận đó là chú, ảnh đó là nửa sườn được chụp lén mà thôi" người đàn ông lên tiếng.
Cậu bé nhìn chiếc đồng hồ trên tay nghĩ một chút rồi tháo ra đưa cho người đàn ông. Người đàn ông nhìn sơ qua chiếc đồng hồ rồi thầm khen đứa bé khá là thông minh sau này có thể phát triển tinh anh. Người đàn ông đưa lại đồng hồ cho cậu bé rồi lên tiếng "tin ta đến thế sao", cậu bé gật đầu.
Người đàn ông chỉ vào mã code nói "học cách bảo vệ hệ thống khóa cho chương trình là việc đầu tiên cần làm để tránh bị tấn công và phá hủy cơ sở dữ liệu, cho nên chữ dòng đầu không phải của cháu mà là cô cháu của ta viết", cậu bé tiếp tục gật đầu đôi mắt như rũ xuống, nghĩ điều gì đó. Cậu ngẩng đầu lên nói "nếu thành công trong chương trình mà không cần bảo vệ thì chú sẽ dạy cho cháu những gì cháu muốn biết chứ ạ", "cháu rất thông minh nhưng không phải ai cũng có thể gặp ta" người đàn ông lên tiếng, nhưng nếu thật sự muốn làm thì cháu phải có cách giải cho việc kiểm soát chương trình hóa rồi nói tiếp ".
Cậu bé đến trước bức tường nhấn vào một con mắt trên tranh tường thì cánh cửa mở ra, cậu lững thững đi ra ngoài, cô bé nhìn cậu ủ dột bước ra mà khẽ quay đầu lại nhìn người đàn ông.
" Chú ơi "cô bé lên tiếng, người đàn ông thu liễm lại vẻ căng thẳng khi đàm phán vừa nãy, nhẹ nhàng mang theo tia ấm áp đến cạnh cô bé ôm cô bé đi ra ngoài. Cô bé ôm một chút rồi lên tiếng" anh có lẽ buồn và không chơi với cháu "," vậy chúng ta ra sân tuyết câu cá hay ra gốc nho hái quả "giọng hơi mệt của người đàn ông vẫn như đang tôn trọng ý kiến của cô bé.
Cô bé nghĩ một chút rồi chợt nói" cháu muốn treo đèn khắp vườn hoa ".
Đoán được tâm tư cô bé, người đàn ông cũng không từ chối, sau một ngày lăn lộn người đàn ông và cô bé cả người ướt đẫm kéo nhau đến hồ bơi chụp hình, nô đùa. Còn cậu bé ủ rũ cả ngày đi ra từ trong phòng bất chợt nhìn thấy đèn đăng khắp nhà cô bé thì cũng thấy thả lỏng tâm trạng hơn một chút.
Cậu nhất định sẽ làm ngọn đèn tỏa sáng trong bóng tối như em muốn được nhìn thấy. Và cuối cùng" Thiên Hàn "ca ca nhà kế bên cũng thực hiện được lời hứa nhưng" cô bé thắp đèn"đã đi từ lúc nào chẳng hay.