Cô liếc nhìn "con chào mào" đang vênh váo, tự đắc đó một chút sau đó rời khỏi phòng họp ra khỏi tập đoàn, đi một đoạn rẽ qua khúc cua cô tiến vào một gian phòng trống đơn giản. Ninh Tiêu lên tiếng
Thấy cô ả đối diện vừa rồi chứ, 'não cô ta có vấn đề hơi lớn, mồm miệng không sạch lắm, đành phiền cậu giúp cô ta một chút vậy'. Nữ thư kí đứng bên cạnh nở nụ cười nhẹ rồi tháo lớp mặt nạ, tiện tay ném nó vào chiếc vali rồi lên tiếng thở dài. Nhị tỉ à bàn tay em có giống với tay bác sĩ đâu mà chỉnh hình, đệ chỉ hợp với máy tính thôi mong tỉ giúp đỡ. Nhiệm vụ tỉ giao đã hoàn thành rồi, tỉ xem tấm vé hội quốc tế mạng của tổ có thể giao cho đệ không.'Được, nếu đệ muốn thì mở chiếc cặp số ở trong căn phòng này thì sư tỉ sẽ giao cho đệ nhưng có điều thời gian đang trôi qua đó'. Chàng thanh niên lập tức nhìn chiếc đồng hồ cát đang chảy trên tay "Ninh Tiêu" mà bừng mặt nói "tỉ chơi xấu, đệ về mách đại ca". Cô nhẹ lắc một cái bột phấn lại chảy nhanh hơn một chút rồi nhẹ cười 'Còn chín phút, năm giây'. Anh chàng nến giận nhắm mắt lại hạ nhẹ tai mình xuống chiếc thảm khoảng vài phút, sau đó đứng lên đi đến bức tranh sơn thủy gõ vào cái và lật bức tranh đó lên, sau đó lên chiếc bàn đối diện gõ nhẹ hai cái xuống mặt bàn, anh ta nhẹ nhàng xuyên qua gian bàn nhấn một nút dưới gầm bàn sau đó đi đến bức tường sau bức tranh bắt đầu lắp ghép các mảnh tranh trên bức tường đó. Anh ta lặng lẽ nghĩ người sáng lập ra mật đạo này cũng không tồi nhưng chưa thông minh, ' Ninh Tiêu 'đứng nhìn mọi việc không lên tiếng bỗng thốt vài lời.
"Đây nhiệm vụ đầu tiên khảo sát cho tấm vé mạng đó, biểu hiện cũng không tệ có điều cậu lại gặp tỉ đây thì hơi khó rồi".
"Tỉ tỉ sao tỉ nỡ lòng nào làm thế với đệ tỉ phải giúp đệ chứ, tỉ có phải tỉ tỉ của đệ không, trái tim của đệ vỡ nát rồi", chàng trai vẫn nhanh tay xếp mảnh vỡ cũng không quên quay sang nhìn 'Ninh Tiêu' mà than vãn, tủi hờn. Cậu còn năm phút Cô lạnh lùng nhắc nhở. Chành trai héo hụt lại sắp xếp nhanh hơn nhưng giường như những mảnh ghép này xếp thế nào cũng không theo quy luật hay hình thù gì cả, cậu lại bất lực lên tiếng. Nhị tỉ à "mặc dù tay đệ không phải cầm dao phẫu thuật chỉnh hình nhưng cũng là bàn tay tử thi, đệ sẽ giúp con chào mào xòe đuôi đó một chút cho nên hai tỉ đệ mình giao dịch đi".
"Muốn giao dịch gì cứ nói, để tỉ xem nó có tác dụng hay không", giọng cô đã có phần mất kiên nhẫn.
"Tỉ à đệ cũng biết tỉ luôn nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ nhưng đây chỉ là giao dịch nhỏ của hai tỉ đệ thôi không phải nghiêm túc như trong công việc thế chứ" anh chàng cười hòa nói.
Cô "đã biết thì nói hoặc làm" lề mề gì nữa, còn ba phút nữa.
Mắt anh tràng sáng lên nói "Căn nhà có vị trí trong bức thư đó vốn bị chính phủ bán nhưng đến bây giờ vẫn đang đình trệ cho nên..".
"Tìm được đến đây rồi sao nữa", giọng cô có phần thả lỏng hơn so với ban nãy.
"Tỉ à đây là giao dịch nhỏ đệ muốn bàn với tỉ", chàng trai lại nhỏ giọng lên tiếng.
Cô đi về phía trước thông qua cửa kính nhìn xuống phía đường náo nhiệt một chút.
"Một trong các nguyên tắc làm sát thủ của nhóm", cô thờ ơ nói.
Chàng trai biết được 'cô' đang gợi ý cho mình liền nhanh chóng nhớ lại, sau đó vang giọng nói "giao dịch thành công". Anh chàng nhanh chóng lắp ghép những mảnh tranh thành vị trí ban đầu chưa qua sắp xếp rồi nhấn nút tròn ở điểm giữa bức tranh. Một mật đạo nhỏ xuất hiện bên trong là một tấm vé. Cậu ta tỉ mỉ quan sát xung quanh xem còn hệ thống hủy hay hệ ám sát tự động rồi mới nhanh tay lấy tấm vé ra. Anh ta hớn hở mở chiếc vé thì sậm mặt khi nhìn thấy hàng chữ hoàn thành nhiệm vụ một mời nhập mã báo cáo công việc hoàn thành nhiệm vụ hai trong ba mươi phút. Cậu ta ngồi phịch xuống đất nhanh chóng mở chiếc cặp lấy ta một cây điều khiển một bàn phím có hơi sờn cũ và một khung màn nhỏ rồi bắt đầu nhập nhiệm vụ đã hoàn thành, báo cáo nhiệm vụ ' dù máu lạnh vô tình hay nồng đượm máu tanh, sát thủ vẫn là bạn, không ai có thể thay thế 'và tiếp tục nhập lệnh chương trình khởi động nhiệm vụ hai.
Giường như cậu ấy đã quên mất mục tiêu của cậu là chiếc cặp số trong căn phòng này. Giờ đây trong căn phòng chỉ còn lại tiếng lách cách phát ra từ ổ máy tính còn 'Ninh Tiêu' vẫn lặng nhìn về phía xa qua tấm kính cứ như thể nơi đó đang có gì vẫy chào cô.