Ban ngày vừa mới đến bệnh viện, không ngờ nhanh như vậy đã lại phải đến. Nhưng lần này Hoắc Minh Khiêm trông bình tĩnh hơn rất nhiều, thậm chí còn đứng dậy bước ra ngoài, kiên quyết không ngồi trên xe lăn nữa.
Dì Lưu lo lắng và bảo Kinh Nhiên đi cùng. Trên đường đi lần này lại không nói gì, sau khi đến nơi, phát hiện ra ở hành lang có tiếng khóc của vài người thân nữ. Trong phòng bệnh có vài người, Hoắc Minh Hiền cũng ở đây.
Kinh Nhiên chưa bao giờ dự đám tang chứ đừng nói đến việc nhìn thấy thi thể người chết được đưa ra ngoài. Khi thầy qua đời, con trai ông nhanh chóng hỏa táng thi thể mà không cho Kinh Nhiên nhìn lần cuối chứ đừng nói đến làm lễ từ biệt. Bây giờ, cô đứng sang một bên mở to mắt nhìn, giống như một đứa trẻ chưa từng xem phim. Một nhóm người đi ngang qua cô, cô bị một người không biết là ai ép sang một bên. Cô vịn hai tay vào tường, ngơ ngác nhìn bóng lưng họ và người quá cố được tấm vải trắng che phủ vụt qua.
Anh em của Hoắc gia suốt đêm không ngủ, ngày hôm sau lại tiếp đón những người thân và khách mời khác trong đám tang. Cả hai đều mặc vest đen, mỗi người một bên cạnh quan tài. Lần này cả hai đều có khuôn mặt lạnh lùng giống nhau. Suốt quá trình Kinh Nhiên đi cùng Hoắc Minh Khiêm, nhân tiện quan sát đám tang như thể đang ghi lại thông tin. Cô cũng diễn tập lại đám tang trong đầu.
Tối Hoắc Minh Khiêm về nhà ngủ không kêu một tiếng, cả đêm không bấm chuông.
Ngày hôm sau, Khâu Liễm tìm đến cửa. Cô ấy mặc một bộ đồ đen trang trọng, khuôn mặt cũng trang điểm nhẹ. Cô ấy đặc biệt đến đây để an ủi Hoắc Minh Khiêm vì sợ anh không thể chịu nổi cái chết của bố mình. Tuy nhiên, Hoắc Minh Khiêm cư xử rất bình tĩnh và không hề tỏ ra cần phải an ủi. Anh chỉ nhẹ nhàng nói rằng mình không sao cả.
“Minh Khiêm…”
Khâu Liễm có chút lo lắng nhìn anh, nhưng bộ dạng của Hoắc Minh Khiêm lại khiến cô ấy không thể quan tâm được.
"Em không sao, chị Khâu Liễm, chị có thể đi làm việc của mình, em rất tốt."
Hoắc Minh Khiêm thậm chí còn cười nhạt, sau đó quay đi, vẫn nhìn vào màn hình máy tính, mày mò sửa bản kế hoạch.
“Xin lỗi chị Khâu Liễm, em phải thay đổi cái này, tạm thời không thể trò chuyện với chị được.”
Khâu Liễm mở miệng, nhưng cuối cùng cũng đứng dậy, lặng lẽ chào tạm biệt.
Dì Lưu thấy tình trạng của Hoắc Minh Khiêm không được tốt, khẩu vị của anh giảm đi rất nhiều và anh gần như bỏ ăn uống. Đôi mắt anh đờ đẫn hơn nữa lại bắt đầu mất ngủ. Mặc dù ban đêm anh không gọi ai nhưng biểu cảm vẫn còn đó.
Hơn nữa anh không muốn lại uống thuốc, trong thùng rác đã được tìm thấy thuốc anh vứt đi.
Dì Lưu không còn cách nào khác đành phải tìm Kinh Nhiên để trao đổi biện pháp. Bây giờ lão gia không còn nữa, trong lòng bà lo lắng nhất là vị thiếu gia này, bà không thể để anh xảy ra chuyện gì được. Hai ngày nay Kinh Nhiên cũng có chút lo lắng, sau khi từ tang lễ về thì cô phát hiện chiếc vòng cổ của mình đã mất, không biết là mất ở bệnh viện hay ở tang lễ, lúc đó cô không để ý. Đó là chiếc vòng cổ mà thầy làm cho cô. Mặt của chiếc vòng là miếng gỗ rỗng không lớn hơn ngón tay cái là mấy, trên đó có khắc một số dây hồ lô và hồ lô, ở giữa có chữ "Phúc". Thầy nói rằng đeo gỗ đào có thể xua đuổi tà ma, đeo chữ “Phúc” cũng mang lại may mắn.
Khi dì Lưu đến tìm Kinh Nhiên, cô đang tìm trong biệt thự, trong lòng vẫn có chút hy vọng có thể mình đã đánh mất nó ở đây. Dì Lưu gọi cô mấy lần cô mới định thần lại, sau đó cô cảm thấy có chút buồn cười, một người như cô thì cần gì phải dùng chữ "Phúc"? Những người đã ở địa ngục còn gì để tránh nữa? Chỉ là cô cảm thấy hơi có lỗi với thầy của mình, cô không thể đáp lại được những kỳ vọng nhỏ nhoi mà ông dành cho cô.
"Cháu biết rồi."
Kinh Nhiên chỉ đáp lại đơn giản sự lo lắng của dì Lưu bằng một câu, sau đó lên lầu xem Hoắc Minh Khiêm, từ lễ tang về nhà đã ba ngày rồi anh chưa ra khỏi cửa.
(Hết chương 31)