Chương 29: Chủ nhân của chiếc hộp

Kinh Nhiên đang ở trong bếp ngơ ngác nhìn lò nướng, sau khi nghe thấy tiếng bíp, cô nhanh chóng đeo găng tay, mở cửa lò lấy khay nướng ra, sau khi đổ món bánh quy yêu thích của Hoắc Minh Khiêm vào một chiếc bát lớn, cô đột nhiên nhìn lại chảo nướng, nghĩ lúc này chảo nướng thép vẫn còn nóng. Cô nhớ tới những lời Hoắc Minh Khiêm nói, ma xui quỷ khiến cô cởi găng tay ra, dùng một tay ấn vào, cảm nhận được đau đớn bứt rứt từ trên tay lan ra. Cô không nhịn được cau mày, nhưng lại không thể khóc.

Kinh Nhiên bưng một chiếc khay bọc gạc đi ra, nhìn thấy Hoắc Minh Khiêm đi xuống lầu, đứng trước một tác phẩm điêu khắc rễ cây trên kệ trưng bày trong phòng khách, cẩn thận tỉ mỉ xem xét.

“Thiếu gia, sao anh lại xuống…”

Kinh Nhiên đột nhiên ngừng nói, bởi vì khi người đàn ông quay đầu lại, cô nhận ra đó chính là Hoắc Minh Hiền.

“Thiếu gia.”

Kinh Nhiên gọi một tiếng.

Chỉ cần hiểu rõ một trong hai anh em họ thì sẽ dễ dàng phân biệt được hai người không hề giống nhau, khí chất của họ là quả thực khác nhau một trời một vực, hơn nữa chỉ cần trong tình huống có đủ ánh sáng thì sẽ phát hiện ra màu mắt của họ cũng không giống nhau. Đôi mắt của Hoắc Minh Hiền giống màu đậm khi gần đến nửa đêm, trong khi đôi mắt của Hoắc Minh Khiêm lại có màu hổ phách nhạt. Có lẽ vì thế mà đôi mắt của Hoắc Minh Khiêm trông dịu dàng hơn rất nhiều.

Hoắc Minh Hiền đút hai tay vào túi quần, khóe miệng hơi nhếch lên:

"Nghe nói dưới sự chăm sóc của cô thì em trai tôi đang hồi phục rất tốt."

“Có lẽ là công lao của bác sĩ tâm lý.”

Kinh Nhiên cụp mắt xuống nói:

“Thiếu gia Minh Khiêm đang ở trên lầu, tôi đi gọi anh ấy.”

Khi Kinh Nhiên đi ngang qua anh thì cổ tay đột nhiên bị nâng lên, cô lo lắng muốn rút lại nhưng lại phát hiện anh siết rất chặt, sự áp bức của Hoắc Minh Hiền lên người khác luôn rõ ràng như vậy.

Anh cụp mắt xuống nhìn đôi bàn tay quấn băng gạc của cô.

"Chăm sóc em trai tôi là một công việc rất nguy hiểm phải không?"

“Tôi không cẩn thận bị vậy.”

Kinh Nhiên thấp giọng nói, hơn nữa vì bản thân vừa rồi có chút lúng túng mà cảm thấy phẫn nộ.

Hoắc Minh Hiền buông ra, nói:

"Không cần gọi em ấy gấp như vậy, lát nữa tự tôi sẽ lên."

“Ừm.”

Kinh Nhiên đáp.

Đột nhiên phía sau có tiếng bước chân dồn dập, Kinh Nhiên quay lại thì thấy một cô gái cao gầy vội vàng chạy tới. Người hầu phía sau khó khăn lắm cũng đuổi kịp cô, giúp cô xách vali đi vào, khi vào cửa dì Lưu cũng đi ra, bà muốn giúp cô gái nhận gói hàng trên tay, nhưng cô gái né tránh không chút do dự.

"Không cần, cái này tôi tự cầm."

Nói rồi cô ấy đi về phía Hoắc Minh Hiền:

"Bác trai, bây giờ bác ấy..."

“Vẫn tốt.”

Hoắc Minh Hiền nói:

“Anh mới từ bệnh viện về.”

Cô gái cụp mắt xuống, thất thần ngồi trên ghế sofa bên cạnh rồi đặt gói hàng xuống cạnh mình. Hoắc Minh Hiền cũng ngồi đối diện, dì Lưu hỏi hai người muốn uống gì, sau đó để Kinh Nhiên chuẩn bị. Kinh Nhiên nghe thấy bà gọi cô gái đó là “tiểu thư Khâu Liễm”

Lúc Kinh Nhiên bưng cà phê tới, Khâu Liễm và Hoắc Minh Hiền đang thấp giọng nói chuyện, dì Lưu ở bên cạnh nghe với vẻ mặt lo lắng. Khi Kinh Nhiên đặt cà phê xuống, cô nhìn vị tiểu thư Khâu Liễm này nhiều hơn một chút. Hai bên khuôn mặt trái xoan xinh đẹp có đôi khuyên tai kim cương lấp lánh. Mặc một chiếc áo khoác len màu xám đơn giản, bên dưới là một chiếc váy lụa đen cũng đơn giản không kém, và một đôi bốt trần bằng da cừu màu đen, cả người toát lên vẻ rất xinh đẹp và giỏi giang. Chỉ có điều lúc này hơi mất tập trung, khi cầm chiếc cốc lên, cô ấy suýt làm đổ cà phê lên gói hàng bên cạnh. Cô ấy vội vàng kiểm tra xem vải của gói hàng có bị ướt hay không.

Kinh Nhiên đưa tay ra, nói:

“Để tôi giúp chị đặt nó lên kệ bên kia trước nhé.”

Khâu Liễm suy nghĩ một chút rồi đưa gói hàng cho Kinh Nhiên trước. Kinh Nhiên vừa nhận được liền cảm thấy có gì đó quen thuộc. Gói hàng không hề nhẹ, bên trong có vẻ như là hình hộp. Kinh Nhiên cũng ngửi thấy mùi gỗ đã qua xử ký. Tim cô đập nhanh không rõ nguyên nhân, khi đặt nó lên kệ, cô dùng tay mở một góc của gói hàng, tuy chỉ nhìn thấy một mảnh nhỏ như vậy nhưng cô lập tức hiểu được bên trong là gì, bởi vì nó là do chính tay cô làm ra, mọi hoa văn đều do chính tay cô chạm khắc.

Đó chính là “chiếc hộp quỷ quái" mà trước đây cô từng bán trên mạng. Một trong số đó được làm từ loại gỗ tốt nhất và tốn nhiều công sức nhất. Cô sẽ không nhớ nhầm.

Quay người lại nhìn tiểu thư Khâu Liễm lần nữa, ánh mắt Kinh Nhiên đã có ý nghĩ sâu xa khác.

(Hết chương 29)