Hoắc Minh Khiêm nghiêm túc lắc đầu.
“Là thật đấy, tôi không thể ngăn bản thân lại được, nhìn thấy cái gì cũng đều cảm thấy buồn bã. Giống như trong nháy mắt mọi cảm xúc đau buồn đều ập đến trong lòng khiến tôi không thể cầm được nước mắt. Nhưng nhiều năm trước đó, tôi đã không khóc được. Tôi còn tưởng mình sẽ không khóc được nữa. Lúc mới bắt đầu khóc, tôi còn thấy có chút mới lạ, nhưng rồi tôi nhận ra có điều gì đó không ổn, tôi không biết làm thế nào để ngừng khóc. Sau đó tôi bắt đầu bị đau đầu và mất sức, bác sĩ tiêm thuốc cho tôi rồi tôi ngất đi thì mới ngừng lại được.”
Hoắc Minh Khiêm cho Kinh Nhiên xem ngón trỏ tay phải của mình.
“Lúc trước có một cái gai trên bông hoa đâm vào đây, rất đau, đau không chịu nổi, giống như trực tiếp kí©h thí©ɧ tuyến lệ, bỗng chốc tôi bật khóc. Lúc đó tôi mới biết hóa ra nỗi đau thể xác nghiêm trọng có thể khiến tôi khóc, nhưng tôi cũng không thể tự dừng lại được ”.
“…Lần nào cũng như vậy sao?”
Kinh Nhiên hỏi.
“Có lúc quên thì sẽ không thế.”
Hoắc Minh Khiêm nói.
Trong mắt Kinh Nhiên tràn ngập thắc mắc, quên cái gì chứ.
Hoắc Minh Khiêm liếʍ môi.
"Mặc dù đôi khi rất đau, nhưng trong lòng còn có chuyện khác, cho nên không quan tâm đến đau thì sẽ không khóc."
Đúng là một người đàn ông bí ẩn.
Kinh Nhiên lẩm bẩm:
“May mà là anh không phải con gái , nếu không mỗi tháng sẽ phải khóc mấy ngày.”
Hoắc Minh Khiêm: "..."
Kinh Nhiên đột nhiên có chút ác ý nhìn hắn:
“Vậy nếu tôi vô tình làm đau anh, anh có khóc thật không? Nghe rất là muốn đùa giỡn đấy...”
Hoắc Minh Khiêm liền co rút chân lại:
"Việc này không được, đừng... A!"
Kinh Nhiên "vô tình" ấn vào mép vết bầm của anh, vẻ mặt Hoắc Minh Khiêm lập tức vặn vẹo một chút, sau đó vừa trốn vừa không nhịn được mà bật cười:
"Cô không thể làm như vậy, ha ha ha, quá xấu xa, ha ha..."
Kinh Nhiên cũng cười tinh nghịch, tay tiếp tục ấn:
"Sao lại cười mà không khóc? Thiếu gia, anh lại bị mất cân bằng cảm xúc rồi à?"
Hoắc Minh Khiêm vẫn cảm thấy đau, nhưng không hiểu sao mỗi khi cảm thấy đau lại muốn cười, quá trình bôi thuốc vốn rất căng thẳng lại biến thành vui đùa ầm ĩ.
Tiếng cười của Hoắc Minh Khiêm thậm chí còn thu hút dì Lưu, bà cảm thấy không bình thường, vội vàng đẩy cửa phòng Hoắc Minh Khiêm ra và hỏi:
"Thiếu gia, cậu sao vậy? Có chuyện gì buồn cười thế?"
Hoắc Minh Khiêm đã cười lăn lộn trên giường, Kinh Nhiên vội vàng buông chân anh ra đứng dậy:
"Cháu giúp thiếu gia bôi thuốc, vừa rồi là vì muốn chuyển hướng chú ý của anh ấy, tránh để anh ấy quá đau. "
Hoắc Minh Khiêm quay đầu mỉm cười nhìn dì Lưu, có chút phụ họa bướng bỉnh nói:
"Là vậy."
Dì Lưu có chút sửng sốt. Bà chưa bao giờ thấy thiếu gia Minh Khiêm thoải mái như vậy. Tuy nhiên, bà cũng biết Hoắc Minh Khiêm có vấn đề là đau đến mức không thể ngừng khóc, nên bà nghĩ mình cũng cần ghi nhớ một số câu chuyện cười để chuyển hướng sự chú ý của thiếu gia khi cậu bị thương.
Sau khi dì Lưu rời đi, Kinh Nhiên nhún vai, Hoắc Minh Khiêm nheo nheo mắt. Anh nằm ngửa, cảm nhận ánh nắng chiếu vào giường và mặt mình, đồng thời anh cũng muốn làm chuyện xấu với cô...
Kinh Nhiên cụp mắt xuống, vừa thu dọn thuốc mỡ vừa nói:
“Tôi lại đi nướng cho anh mấy cái bánh quy lần trước nhé.”
Hoắc Minh Khiêm vội vàng đứng dậy nói:
"Tôi giúp cô trộn bột!"
Kinh Nhiên cau mày.
“Thôi đi, thiếu gia, dì Lưu không cho anh đi lại, tôi phải bế anh xuống lầu.”
Để anh giúp chút điều nhỏ nhặt đó mà phải phí nhiều công sức như thế thật là không đáng.
“Anh cứ đợi ăn là được.”
Kinh Nhiên nói mà không để ý đến anh cứ thế mở cửa đi ra ngoài.
Thấy cô đi dứt khoát như vậy, Hoắc Minh Khiêm đành ngả lại xuống giường, nắm chặt cái gối ôm trong tay, trong lòng cảm thấy như bị nhét đầy lông ngỗng, có chút ngứa ngáy.
(Hết chương 28)