Chương 25: Xuống lầu

Buổi tối hôm đó từ bên ngoài trở về, Hoắc Minh Khiêm lại dùng một quả bóng nhỏ đập vào cửa phòng Kinh Nhiên, cô bất đắc dĩ đi tới mở cửa.

“Thật xin lỗi.”

Anh cúi đầu đứng ở cửa nói:

“Trước đây cũng có người đột nhiên hôn tôi, cảm giác rất tệ. Mặc dù về sau người đó nói vì coi tôi là người thân nên mới hôn tôi, nhưng tôi vẫn không thấy thoải mái, tôi nghĩ hôm nay tôi đã làm phiền cô, mặc dù tôi không có bạn gái ..."

“Không sao đâu, sau này đừng làm như vậy nữa là được.”

Lúc Kinh Nhiên đang định đóng cửa lại, Hoắc Minh Khiêm vội vàng nói:

“Cô cũng rất khó chịu phải không?”

Anh nghiêm túc nhìn khuôn mặt Kinh Nhiên, cô không có biểu cảm gì,

"Ừm ... trước kia cũng có người đột nhiên hôn anh?"

Hoắc Minh Khiêm có chút thất vọng, không ngờ Kinh Nhiên lại đột nhiên hỏi vấn đề này, thành thật gật đầu.

“Ừm.”

Kinh Nhiên có chút tò mò:

"Nữ? Hôn môi anh sao?"

“Hôn mặt.”

Hoắc Minh Khiêm chỉ vào má mình.

Kinh Nhiên cảm thấy rất thú vị, nghĩ rằng tên này cũng không ngốc đến mức bị lợi dụng, liền khoanh tay dựa vào khung cửa hỏi:

“Cô ấy có nói với anh rằng cô ấy hôn anh vì coi anh là người thân? Việc này có ai khác biết không?

Hoắc Minh Khiêm không hiểu vì sao Kinh Nhiên lại hỏi như vậy, nhưng anh vẫn đáp:

“Ừm, tôi từng nói với anh trai mình.”

Sau đó anh bước đi không đợi Kinh Nhiên hỏi thêm gì nữa, Kinh Nhiên để ý thấy anh lơ đãng trực tiếp mở cửa phòng ngủ đi vào mà không bảo cô đưa anh về.

Kể từ sau tối qua, bệnh của anh có vẻ đã thuyên giảm.

Những ngày tiếp theo, ý nghĩ của Kinh Nhiên thật sự đã được chứng minh, Hoắc Minh Khiêm đã có thể tự mình mở cửa căn phòng mà anh muốn đi vào, nếu còn cảm thấy lo lắng, anh sẽ ném một quả bóng nhỏ để đệm nó. Hơn nữa, giấc ngủ của anh cũng đã khá hơn. Dù anh có bấm chuông vào ban đêm muốn Kinh Nhiên đi cùng đến phòng tranh hoặc những nơi khác thì anh vẫn cảm thấy buồn ngủ và quay lại ngủ trước nửa đêm.

Chiều nay, Kinh Nhiên đang định đem quần áo của Hoắc Minh Khiêm đi giặt thì nhìn thấy Kỳ Kỳ ở dưới lầu của biệt thự đang nhìn chiếc đèn chùm với vẻ phản kháng. Bên cạnh có một cái thang, chậu nước, khăn lau và mấy thứ linh tinh.

Kinh Nhiên nhớ ra hôm nay là ngày phải lau đèn chùm, liền đi xuống nói:

“Chị Kỳ Kỳ, để em lau giúp chị. Tóc chị vừa mới uốn xong, đừng để khăn trùm đầu đè hỏng. Nếu dính bụi cũng không thể gội, nếu không sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả độ uốn.”

Kỳ Kỳ đang lo lắng về điều này, cô ấy vừa mới uốn tóc. Nghe thấy Kinh Nhiên chịu giúp, cô ấy rất vui mừng, nhưng vẫn khách khí nói:

“Sao có thể không biết xấu hổ được”

"Không sao đâu, vừa hay thiếu gia đang ngủ trưa, em cũng không có việc gì làm, chút nữa anh ấy mới tỉnh dậy."

Kinh Nhiên nói rồi đưa giỏ đựng đồ giặt cho cô ấy:

"Chị giúp em đưa cái này đi."

“Vậy cảm ơn Kinh Nhiên, hôm khác chị sẽ mời em sô cô la!”

Kỳ Kỳ mỉm cười cầm giỏ đựng đồ giặt rời đi.

Kinh Nhiên quấn một chiếc khăn vải màu xanh quanh đầu, giũ sạch giẻ rồi leo lên thang chỗ Kỳ Kỳ đặt và lau đèn chùm cẩn thận. Gần đến giờ, cô ôm lấy chiếc đèn chùm nhưng không cẩn thận đá cái thang xuống. Cả người cô liền treo trên đèn chùm và có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Lúc này là lúc Hoắc Minh Khiêm ngủ trưa nên cũng không có ai đến đây. Kinh Nhiên hét lên:

"Thiếu gia … Thiếu gia!"

Hoắc Minh Khiêm đã ngủ trưa xong, đang ở trong phòng đọc sách, nghe thấy giọng của Kinh Nhiên thì vội vàng chạy ra ngoài, nhưng khi đến cầu thang, anh lại nhìn thấy Kinh Nhiên đang treo lắc lư trên đèn chùm.

Cảnh tượng lúc này trùng hợp với ký ức mẹ anh bị treo trên đèn chùm, trên mặt đất đầy rác rưởi. Khi còn nhỏ, đôi chân anh của anh mềm nhũn nên ngã lăn xuống cầu thang... Như bị sét đánh vào tim, Hoắc Minh Khiêm vịn tay vào cầu thang, nhẹ nhàng ngồi xuống đất, thở dốc vẫn không thể giảm bớt được nỗi sợ hãi trong lòng.

“Thiếu gia, giúp tôi nâng thang lên!”

Kinh Nhiên vừa nói vừa cố gắng giữ lấy chiếc đèn chùm, trán đã đổ mồ hôi.

Hoắc Minh Khiêm ngơ ngác nhìn cô, phải mấy giây sau anh mới nhận ra Kinh Nhiên bảo anh làm gì, anh muốn đứng dậy nhưng chân lại yếu không đứng lên nổi.

"Thiếu gia!"

Kinh Nhiên suýt ngã xuống, cô gần như kiệt sức.

“Giúp tôi nâng... cái thang…”

Tay Kinh Nhiên từng chút một trượt xuống, rốt cuộc thì cũng sắp rơi rồi. Cô nhắm mắt lại, trong lòng thở dài rồi buông tay.

Cuối cùng vẫn không được - Hả?

Mặt đất dường như mềm mại hơn, Kinh Nhiên mở mắt ra, nhìn thấy Hoắc Minh Khiêm đang ôm cô quỳ trên đất, không biết anh đã lao xuống từ khi nào.

(Hết chương 25)