Đợi đến khi Kinh Nhiên đến Hoắc gia, dì Lưu nói với cô rằng hôm nay Hoắc Minh Khiêm đến viện dưỡng lão để thăm bố.
“Sức khỏe của lão gia không còn tốt nữa, hừm.”
Dì Lưu thở dài. Bà định bảo người làm vườn di chuyển vài chậu hoa, nhưng vừa giơ tay lên, khuôn mặt bà đã nhăn nhó đau đớn.
Kinh Nhiên vội vàng đi tới đỡ dì Lưu, nói vừa hay Hoắc Minh Khiêm đi vắng, cô có thể xoa bóp cho dì Lưu một lúc.
Dì Lưu đau đến toát mồ hôi, kêu lên rồi gật đầu.
Đến phòng dì Lưu, Kinh Nhiên ở phía sau vừa xoa bóp cho dì Lưu vừa nghe dì Lưu nói.
"Lão gia càng ngày càng lớn tuổi, may mắn là đại thiếu gia không ỷ lại vào lão gia, việc của công ty cũng sớm tiếp quản, thiếu gia Minh Khiêm không biết phải làm sao, rõ ràng trước đây sắp khỏi bệnh rồi, nhưng vì lão gia đột nhiên phát bệnh nên thiếu gia sợ hãi đến mức phải nằm viện tâm thần suốt hai năm. Sau khi ra viện thì trở nên rụt rè hơn trước. Đến bây giờ vẫn không muốn ra khỏi nhà. Nếu lão gia lại xảy ra chuyện gì, tôi thực sự sợ thiếu gia Minh Khiêm không thể chịu đựng được.”
Kinh Nhiên nghe vậy, lực tay không hề giảm, đột nhiên hỏi:
“Chuyện đó có liên quan đến vụ tai nạn xe ô tô à?”
Dì Lưu sửng sốt quay lại nhìn, nghĩ một chút rồi thở dài nói:
“Ừm, đúng là chuyện đó, thật ra cũng không thể trách thiếu gia Minh Khiêm, cậu ấy khi phát bệnh không tự chủ được. Có một lần, không biết cậu ấy nghĩ gì, bản thân chạy điên cuồng trên đường, thấy ô tô cũng không né tránh, thế là bị một chiếc ô tô đâm gãy chân phải nằm viện hơn ba tháng. Cậu ấy đối xử với bản thân mình như vậy nhưng lại không có ý định làm hại người khác. Sau sự việc sáu năm trước, cậu ấy lại đến bệnh viện chữa trị hai năm, cũng không biết là có tác dụng gì không. Dù sao thiếu gia Minh Khiêm cũng không muốn ra ngoài, không ra ngoài thì cũng sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra. Chỉ là đáng tiếc, còn trẻ tuổi như vậy lại phải sống cách biệt thế này... Nhưng thành thật mà nói, nếu không phải như vậy thì người ta sao có thể thả thiếu gia Minh Khiêm ra chứ? Dù sao thì đứa bé đã chết rồi. Lúc đó mọi người trong xã hội nói rằng Hoắc gia đã trả tiền để bảo vệ nhị thiếu gia, nếu như nhị thiếu gia còn có thể sống tốt, những người đó nhất định sẽ không bỏ qua, haiz."
“Lúc đó, khi giải quyết việc này, dì có ở đây không?”
Kinh Nhiên ở phía sau dì Lưu hỏi.
“Lúc đó tôi vẫn đang ở nhà bên kia của lão gia.”
Dì Lưu nói:
“Sau khi lão gia nhập viện, tôi phải giải quyết đống lộn xộn trong nhà. Cậu cả khi đó vừa mới đi học về và đưa thiếu gia Minh Khiêm qua biệt thự nghỉ hè, còn có tiểu thư Khâu Liên - bạn gái lúc đó của đại thiếu gia nữa. Khi đó thiếu gia Minh Khiêm sắp hồi phục rồi nhưng bệnh cũ của lão gia đột nhiên tái phát, có lẽ đã làm cậu ấy sợ hãi. Sau đó cậu ấy lại nhận được cuộc gọi từ bệnh viện thế là vội vàng lái xe của đại thiếu gia ra ngoài. Kết quả lại tạo ra thảm họa. Ôi, lúc đó lão gia ở trong bệnh viện cũng rất lo lắng. Mặc dù cuối cùng cũng bảo vệ được thiếu gia Minh Khiêm nhưng nghĩ đến khoảng thời gian đó thật sự rất dằn vặt. Nếu thiếu gia thật sự xảy ra chuyện gì, sợ rằng lão gia cũng sẽ..."
Dì Lưu nói đến đây lắc đầu, nhắm mắt lại như không muốn nghĩ tới.
“Có ai mà ngờ, kỳ thực Hoắc gia cũng luôn gặp phải tai họa liên miên, thành viên trong này cũng rất khổ sở.”
Tai họa mà dì Lưu nhắc đến chỉ là cuộc hôn nhân không may mắn của Hoắc gia. Sau khi hai người ly hôn, Hoắc phu nhân tự tử, Hoắc Minh Khiêm có vấn đề về thần kinh, còn Hoắc lão gia đến tuổi xế chiều thì Hoắc Minh Khiêm lại xảy ra tai nạn xe hơi. Bây giờ lão gia đang sống trong viện dưỡng lão và có thể qua đời bất cứ lúc nào. Sau khi qua đời, ông vẫn không thể yên lòng với đứa con trai nhỏ này của mình.
Dì Lưu được xoa bóp cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, nằm trên giường chuẩn bị nghỉ ngơi một lát. Kinh Nhiên lặng lẽ đi ra ngoài chờ Hoắc Minh Khiêm trở về.
(Hết chương 19)