Chương 18: Nói nhiều

Tay cầm vô lăng của Đào Huân run lên, xe suýt chút nữa lao xuống mương bên đường. Cậu hoảng hồn điều khiển xe rẽ sang đường bên trái, vừa lái xe vừa lén nhìn Kinh Nhiên bên cạnh.

“Vừa rồi là chị nói à?”

Cậu hỏi.

“Ừ.”

Kinh Nhiên nói.

Vốn dĩ từ sau khi nói chuyện ở Hoắc gia Cô không có ý định che giấu nữa, chỉ là khi đi ra ngoài vẫn có thói quen không muốn nói nhiều. Trên mặt Đào Huân cười toe toét lộ ra vẻ kinh ngạc, có điều cậu tưởng chỉ có bản thân mình không biết.

“Ồ ... bắt đầu từ khi nào chị nói được vậy? Chữa khỏi bệnh rồi à?”

“Ừ.”

Kinh Nhiên cúi đầu, tỏ vẻ không muốn nói thêm nữa.

Suốt đường cậu không ngừng nói chuyện, Kinh Nhiên không thèm để ý tới cậu, cho nên phía cậu chỉ thở dài một mình, Đào Huân từ nhỏ đã quen làm phiền người khác. Cho dù đối phương không nói chuyện, cậu vẫn tưởng đó là giao tiếp.

Sau khi đến nơi, Đào Huân chủ động giúp Kinh Nhiên khiêng gỗ lên lầu, Kinh Nhiên đi trước dẫn đường. Đến cửa, cô mở cửa rồi bảo Đào Huân vào phòng trước để đồ.

Sau khi Đào Huân đặt gỗ xuống, đầu tiên cậu vén chiếc áo phông trắng lên lau mặt, vòng eo rắn chắc lướt qua:

“Chị, nhà vệ sinh ở đâu?”

Nói xong, cậu định mở cửa gian phòng thứ hai.

Kinh Nhiên vội vàng chỉ ra bên ngoài:

“Phòng tắm và nhà vệ sinh ở hành lang, đi ra ngoài phòng thứ hai.”

Đào Huân "Ồ" 1 tiếng rồi đi ra ngoài. Một lúc sau khi quay lại đầu và mặt đã ướt đẫm, vừa đi vừa ngoáy tai.

“Chị, nước nhà chị đâu?”

Đào Huân lại hỏi, cậu từ nhỏ đã lớn lên trong tiểu khu kiểu cũ, lại là đứa trẻ được người lớn cưng chiều. Từ trước đến giờ chưa bao giờ biết sợ người lạ là gì.

Kinh Nhiên thu dọn gỗ xong, đi ra cửa nói:

“Chị rất ít về, trong nhà cũng không có nước, dưới tầng có người bán sữa đậu nành, em đi ăn cùng chị nhé.”

Đào Huân theo cô xuống tầng, trong tiệm ăn nhanh sữa đậu nành ở tầng dưới, Kinh Nhiên mua một ít sữa đậu nành, cháo và một đống đồ ăn khác. Buổi sáng Đào Huân đã chật vật ăn bánh hamburger giờ lại ngồi đối diện cô ăn ngấu nghiến. Kinh Nhiên chỉ ăn một bát cháo nhỏ và một cái bánh trứng, cô nhìn Đào Huân đang cố gắng chiến đấu bên phía đối diện, thoáng chốc cô nghĩ chàng trai cao khỏe tới 1 mét 9 quả thực rất khác mình.

Ăn xong một bữa no nê, Kinh Nhiên ra ngoài mua hai gói thuốc Trung Hoa và hai bình nước, lúc trở về định gói đồ cho Đào Huân mang đi, lại phát hiện chẳng có gì để gói.

Kinh Nhiên đi từ trong quán ăn nhanh ra, đưa chai nước và thuốc lá cho cậu rồi nói:

“Đưa thuốc lá cho bố em.”

Mặc dù cô chỉ hơn Đào Huân hai tuổi, nhưng trong mắt người khác và bản thân Kinh Nhiên, cô là người lớn, còn Đào Huân vẫn là một đứa trẻ.

Đào Huân cầm thuốc lá bỏ vào túi, cầm nước lên xe, theo chỉ dẫn của Kinh Nhiên lùi ra đường, sau đó cậu thò đầu ra ngoài hét lớn:

“Em đi đây, chị!”

Kinh Nhiên gật đầu, xe tải nhỏ rời đi.

Kinh Nhiên lấy nước đi lên lầu, vào phòng trước rồi đóng cửa lại, sau đó mở phòng thứ hai cẩn thận mân mê gỗ. Cô tự mình lấy gỗ ra, đặt lên bàn và bắt đầu làm việc.

Cô dành cả ngày trong phòng nhỏ của mình. Chỉ đến lúc hoàng hôn cô đi ăn tối mới thuận tiện qua chợ mua linh kiện. Chợ ở đây cũng có một cửa hàng bán tượng gỗ, nhưng hàng hóa bên trong kém hơn rất nhiều so với tay nghề của Kinh Nhiên và thầy. Tuy nhiên, vì vị trí đẹp nên việc kinh doanh rất tốt. Kinh Nhiên mua 1 chút đồ rồi đi ra ngoài, đi ngang qua một cửa hàng bán mặt nạ, cô đột nhiên dừng lại quay đầu nhìn 1 chút. Có hai chiếc mặt nạ Ấn Độ phóng đại treo ở hai bên cửa cửa hàng, bên trong còn có một số mặt nạ khác. Kinh Nhiên nheo mắt lại, nhấc chân bước vào.

Khi cô bước ra, cô đã mua được thứ mình muốn.

Sau khi trở về gần như cả đêm Kinh Nhiên không ngủ, bận rộn ở bàn làm việc cho đến nửa đêm, qua cửa sổ thấy bầu trời sáng dần, cô liền đứng dậy dọn dẹp phòng, sau đó cầm túi xách ra bến xe. Ở trên xe ngủ một mạch đến cuối bến.

(Hết chương 18)