Kinh Nhiên lấy khung tranh ra khỏi tay Hoắc Minh Khiêm, treo lại lên tường, sau đó ngồi dưới đất cùng anh, cô lấy ra một chồng tranh vuông từ trong tạp dề.
“Được rồi, bây giờ chúng ta hãy xem tranh của anh.”
Kinh Nhiên nói.
Cô bày bức tranh ra về phía Hoắc Minh Khiêm và bắt đầu đặt câu hỏi của mình.
"Sao anh lại cảm thấy trong phòng có sư tử?"
Cơ thể Hoắc Minh Khiêm cứng đơ, Kinh Nhiên nhìn thấy màu môi của anh nhạt đi, yết hầu chuyển động căng thẳng.
Một cánh cửa trên giấy vẽ đó được dùng bút màu. Màu sắc bên trong cánh cửa rất kỳ lạ và thứ chiếm diện tích lớn nhất bên trong cánh cửa là một chiếc đầu sư tử đáng sợ.
Đây là bức tranh Hoắc Minh Khiêm vẽ khi sáu tuổi, dì Lưu giữ tất cả những bức tranh khi còn nhỏ của Hoắc Minh Khiêm, sau khi dì Lưu tin tưởng thì Kinh Nhiên đã được xem hết chúng.
Nhìn thấy ánh mắt Hoắc Minh Khiêm tránh né bức tranh này, Kinh Nhiên quay mặt về phía anh bảo anh nhìn mình:
"Anh đã hứa sẽ trả lời câu hỏi của tôi rồi mà. Tại sao chứ? Tôi nghe nói bức tranh này lúc đầu là muốn cho bác sĩ tâm lý của anh xem, nhưng cuối cùng bị bố anh ngăn cản, lý do là sợ sau khi bác sĩ xem sẽ cảm thấy anh bị ảo tưởng mà cho rằng anh thật sự là người điên. Vậy anh có thật sự bị ảo tưởng không? Đây đều là những gì anh tưởng tượng ra sao?”
Hoắc Minh Khiêm muốn chạy trốn, nhưng Kinh Nhiên lại để bức tranh xuống, nắm chặt tay Hoắc Minh Khiêm, nhìn chằm chằm vào mắt anh, buộc anh phải trả lời.
Khóe môi của Hoắc Minh Thiên run lên, cuối cùng thấp giọng nói:
"Là thật, tôi từng nhìn thấy ..."
Kinh Nhiên chớp mắt, sau đó buông anh ra, lại ngồi thẳng:
“Ồ.”
Dường như cô không hề nghi ngờ gì về câu trả lời của anh.
Cô cầm bức tranh lên xem như không có chuyện gì xảy ra, thản nhiên hỏi:
“Nó không có thân sao?”
Những lời này giống như một câu thần chú khiến con ngươi của Hoắc Minh Khiêm đột nhiên co rút lại, sau đó cơ thể anh khẽ run lên, cúi đầu lấy hai tay che ngực, thở dốc.
Nhìn thấy anh như vậy, Kinh Nhiên đành phải buông anh ra:
"Được rồi, tôi không hỏi nữa."
Kinh Nhiên gấp bức tranh lại, nhét vào túi tạp dề, đứng dậy chuẩn bị mở cửa.
Hoắc Minh Khiêm ngẩng đầu lên, nhìn cô như một đứa trẻ sợ hãi nói:
"Tối nay cô sẽ đi sao?"
Kinh Nhiên nhìn anh, nói:
“Không, ngày mai tôi mới đi.”
Kinh Nhiên đưa anh về phòng, sau đó xin dì Lưu nghỉ phép.
Đêm đó cô ngủ không ngon giấc, vừa tối thì chuông đầu giường lại vang lên. Kinh Nhiên đành phải qua, Hoắc Minh Khiêm lại mất ngủ, nhưng hôm nay anh không muốn đến phòng tranh cũng không muốn ăn đêm, anh chỉ thẫn thờ dựa vào giường mong có ai đó ở bên mình. Kinh Nhiên kéo ghế ngồi ở đầu giường, cảm thấy mình tự chuốc phiền phức vào người.
Hoắc Minh Khiêm nằm trên gối, cuối cùng chậm rãi nhắm mắt lại, nhưng chỉ trong chốc lát, toàn thân run rẩy, anh đột nhiên mở mắt ra. Mãi đến khi ánh mắt anh chạm vào Kinh Nhiên đang ngồi bên giường. anh mới dần bình tĩnh lại. Cô ngồi trên ghế, cúi đầu, khoanh tay, hơi buồn ngủ. trên vai khoác một chiếc áo len đan, làn da mịn màng không tì vết dưới ánh đèn giống như một con rối tinh xảo.
Cô giống như một người bí ẩn, nhưng không hiểu sao mỗi lần nhìn thấy cô thì Hoắc Minh Khiêm luôn cảm giác được an ủi mà không thể giải thích được.
Sáng sớm mặt trời đã lên, khuôn mặt đang ngủ của Hoắc Minh Khiên trông rất yên bình. Kinh Nhiên đứng dậy khỏi ghế như một con rối vừa được ban linh hồn, cử động thân thể cứng ngắc, sau đó ra mở cửa trở về phòng thu dọn đồ đạc. Cuối cùng cô đeo chiếc túi màu nâu của mình đến chào dì Lưu rồi rời đi.
Kinh Nhiên bước ra khỏi biệt thự nhà họ Hoắc, đi bộ hơn hai dặm mới lên xe. Bởi vì đến cuối bến mới xuống nên cô tựa đầu vào cửa kính nghỉ ngơi.
Trong lúc mơ hồ, cô lại nhìn thấy con đường vòng quanh núi, còn có cả dòng sông bên dưới con đường, nhưng lần này khoảng cách giữa dòng sông và con đường trở nên rất gần. Còn thuyền tiến về phía cô, sau khi từ từ đến gần, cô nhìn thấy Đàm Nham trên tàu, anh mỉm cười với cô rồi hỏi:
"Em không lên sao?"
(Hết chương 16)