Hoắc Minh Khiêm đi theo vào rồi đứng ở phía sau Kinh Nhiên nhưng không nói gì, còn Kinh Nhiên chỉ thu dọn tủ quần áo không để ý đến anh.
Ở cùng anh một thời gian dài, cô nhận ra tính cách của Hoắc Minh Khiêm thực sự rất tốt. Có thể coi anh là kiểu con cháu xuất thân từ một gia đình giàu có được tu dưỡng rất tốt, chỉ cần bạn làm tốt phần việc của mình, anh sẽ không hành động như một thiếu gia cố ý làm khó người hầu hoặc buộc tội họ, vì vậy Kinh Nhiên chỉ cần làm tốt công việc của mình, cô cũng sẽ không cố gắng lấy lòng, thậm chí còn cố ý ít nói chuyện với anh.
Những ngày này, Kinh Nhiên càng ngày càng cảm nhận được sự cô đơn của Hoắc Minh Khiêm. Không có gì ngạc nhiên khi Hoắc Minh Thiên cô đơn cả, nhưng những người như anh không bao giờ bày tỏ sự cô đơn của mình với người khác bởi vì anh biết điều đó cũng vô ích, cho dù có nói với người khác họ cũng sẽ không hiểu. Kinh Nhiên hiểu rất rõ điều này. Mà khi người như anh sẵn lòng bộc lộ nỗi cô đơn của mình cho người khác, thông thường chỉ có một khả năng, đó là anh cho rằng người này có thể hiểu mình hoặc giải cứu được mình. Cho nên Kinh Nhiên càng trở nên bình tĩnh hơn.
Điện thoại di động trong túi tạp dề của Kinh Nhiên đột nhiên rung lên, cô lấy ra nhìn 1 chút, ánh mắt lập tức sáng lên, ngay cả lông mi cũng khẽ run.
Người ở nhà máy gỗ thông báo với cô rằng số gỗ trước kia cô đặt hàng cuối cùng đã đến.
Kinh Nhiên lập tức trả lời, cuối tuần này cô sẽ đi xem, nếu phù hợp sẽ trả toàn bộ số tiền. Nhưng đối phương lập tức trả lời rằng gỗ rất khan hiếm nên chỉ bằng lòng giúp cô giữ một ngày. Hơn nữa cũng nể trước đây bọn họ là hàng xóm mới bằng lòng giữ lại một ngày.
Kinh Nhiên ngẩng đầu định đi tìm Hoắc Minh Khiêm, lại phát hiện anh đã đứng trước mặt cô, chăm chú nhìn cô.
“Ngày mai tôi có thể nghỉ phép không? Sau đó cuối tuần này tôi sẽ ở lại đây làm việc.”
Hoắc Minh Khiêm hỏi:
"Có chuyện gì sao?"
“Ừ, nó rất quan trọng với tôi.”
Kinh Nhiên nói.
Hoắc Minh Khiêm có chút thất vọng khi Kinh Nhiên không muốn nói thêm nữa, nhưng vẫn gật đầu:
"Ừ, cô đi nói với dì Lưu một tiếng đi."
“Cảm ơn.”
Kinh Nhiên cười xinh đẹp.
Tim Hoắc Minh Khiêm đập thình thịch, đột nhiên quay người lại nói với Kinh Nhiên đang đi về phía cửa:
“Chuyện đó…”
Kinh Nhiên quay lại nhìn anh, không vội.
Hoắc Minh Khiêm mím môi dưới, nói:
"Tôi muốn trao đổi với cô, chúng ta có thể hỏi một câu để trao đổi."
Kinh Nhiên quay người lại nhìn anh:
“Được rồi, anh muốn hỏi gì?”
Hoắc Minh Khiêm suy nghĩ một chút:
"Bức tranh trong phòng cô có nguồn gốc như thế nào? Hình như nó rất quan trọng với cô."
Kinh Nhiên trầm mặc nhìn anh một lúc, đột nhiên nói:
"Muốn xem không?"
Hoắc Minh Khiêm sửng sốt một chút, sau đó gật đầu. Kinh Nhiên đưa anh vào phòng, lấy bức tranh xuống đưa cho anh xem.
Hoắc Minh Khiêm ngồi khoanh chân trên sàn phòng Kinh Nhiên xem tranh, còn cô ngồi ở mép giường chăm chú nhìn sắc mặt anh.
“Thật đẹp.”
Hoắc Minh Khiêm tán thưởng nói.
“Nơi này là ở thành phố này.”
Kinh Nhiên nói.
“Vậy sao? Tôi chưa từng đến đó.”
Hoắc Minh Khiêm nói:
“Tôi sợ nước nên rất ít khi ra sông.”
Đôi mắt của Kinh Nhiên nheo lại, như thể cô đã tóm được thứ gì đó.
"Đó là nơi tôi thích nhất. Bầu trời và con tàu thật trong lành. Giống như thể con tàu đi đến đâu cũng sẽ là nơi đẹp đẽ vậy."
Kinh Nhiên hít một hơi thật sâu nói.
Hoắc Minh Khiêm ngẩng đầu nhìn cô:
“Người tặng bức tranh này cho cô chắc chắn là người rất thân thiết với cô.”
Ánh mắt Kinh Nhiên có chút hoảng hốt, sau đó cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói:
“Chúng tôi chỉ là thích phong cảnh ở đó, và rồi tôi thích anh ấy vậy thôi.”
Hoắc Minh Khiêm sửng sốt, hỏi:
"Hiện tại cậu ấy thế nào?"
“…Anh ấy bị thuyền mang đi rồi.”
Kinh Nhiên thấp giọng nói.
Hoắc Minh Khiêm gật đầu, nghĩ rằng đây là một câu chuyện buồn liên quan đến biệt ly. Anh cúi đầu nhìn gần khung ảnh hơn, sau đó mỉm cười đầy ẩn ý nói:
“Bức tranh này được vẽ trên giấy.”
Kinh Nhiên cầm tạp dề lên, ngồi xổm bên cạnh anh, vuốt ve khung tranh nói:
“Ừ, loại giấy vẽ này có những vết lõm nhỏ, sau đó tô nước màu lấp đầy những vết lõm đó. Tôi thích cảm giác này.”
Hoắc Minh Khiêm nhận thấy các cạnh của tờ giấy vẽ chưa được tô phủ màu rất mịn, giống như có người đã vuốt ve những vết lõm đó vô số lần vậy.
Anh ngẩng đầu nhìn Kinh Nhiên:
“Chắc cô rất thích bức tranh này.”
Kinh Nhiên cụp mắt xuống:
“Đây là điều tuyệt vời nhất tôi từng nhận được trong đời.”
(Hết chương 15)