“Vậy là em đã biết ba em là loại người như thế nào rồi. Thế thì tại sao... Em còn muốn đến thành phố C chứ?” Rốt cuộc Liễu Như Yên cũng chẳng màng giả vờ ngu ngơ với Lộ An Thuần nữa. Cô ấy thẳng thắn lên tiếng: “Ở Bắc Kinh không tốt hơn sao? Em có thể tự do thoải mái mà! Vì sao em lại muốn đến đây hả?”
Lộ An Thuần nheo mắt lại: “Vì em có chuyện cá nhân.”
Sau khi ba cô rời đi, cuối cùng Lộ An Thuần cũng trở lại cuộc sống bình thường.
Mãi đến một thời điểm cách đây không lâu, Lộ An Thuần bỗng nhiên phát hiện một bí mật của mẹ cô.
“Ba của em... Là một con quỷ.”
Liễu Như Yên đã chịu đựng lâu như vậy, cuối cùng cũng không thể kìm lòng khi đối mặt trò chuyện với cô bé chân thành và thẳng thắn này nữa: “Ông ta ép buộc chị bắt chước tất cả các thói quen, hành động, sở thích của mẹ em... Ông ta cố gắng biến chị thành một người phụ nữ khác, nếu chị làm gì sai thì ông ta sẽ lập tức…”
Liễu Như Yên không thể nói tiếp được nữa, nước mắt lưng tròng, l*иg ngực phập phồng liên hồi rồi không ngừng lên án: “Ông ta là ác quỷ…”
Lộ An Thuần không nhiều lời. Đợi Liễu Như Yên bình tĩnh lại một chút, cô mới rút khăn tay để lau nước mắt cho cô ấy, sau đó lại bôi thuốc mỡ lên khóe môi đối phương.
“Lẽ nào em không muốn hỏi tại sao chị vẫn ở lại đây ư?” Đôi mắt đỏ hoe của người phụ nữ nhìn về phía Lộ An Thuần.
“Chị không còn lựa chọn nào khác, cũng giống như mẹ em vậy. Ông ta tuyệt đối sẽ không bao giờ buông tha con mồi đã đưa tới bên miệng mình đâu. Chúng ta... Đều không thể trốn thoát được.”
Đầu ngón tay của Lộ An Thuần dịu dàng vuốt ve khiến trong lòng Liễu Như Yên như đang gợn sóng vì xúc động.
Cô ấy ra sức nắm lấy bàn tay Lộ An Thuần: “Ba em là một ác quỷ nhưng... Em lại là một thiên thần.”
Má lúm đồng tiền xuất hiện bên khóe môi của Lộ An Thuần: “Cảm ơn nhé. Chị là cô gái đầu tiên khen ngợi em như vậy đấy.”
“Chúng ta có thể làm bạn với nhau không? Ba em không cho chị kết bạn với ai cả. Cứ xem như… Cứ xem như là vì chị rất giống mẹ em đi!”
Lộ An Thuần có thể nhận ra, Liễu Như Yên tựa như một con cá mắc cạn đang sắp chết ngạt khi phải ở bên cạnh người đàn ông đáng sợ kia.
Cô nghĩ rằng trong cuộc sống tương lai của mình, có lẽ khó tránh khỏi trường hợp cô cần Liễu Như Yên giúp đỡ, vì vậy Lộ An Thuần đã gật đầu: “Vâng, được thôi!”
“Thật tốt quá!” Liễu Như Yên nắm chặt tay Lộ An Thuần: “Cuối tuần ba em sẽ tổ chức một bữa tiệc cho em. Hai ngày nữa chị sẽ dẫn em đi mua sắm nhé? Chị sẽ mua những bộ váy xinh đẹp cho em!”
Lộ An Thuần nhìn trang phục như đang bao bọc toàn thân mình, không hề để lộ một tấc da thịt nào rồi cười khổ một tiếng chứ không đáp lại.