Chương 3

“Em đã dùng tiền học bổng để mua nó đấy, tuy không được xem là món quà đắt đỏ nhưng đây cũng là tấm lòng của em. Hy vọng chị Liễu đừng chê nó.”

“Cái này... Sao có thể chứ? Chị thực sự rất thích nó! Cảm ơn em! Thật đấy...”

Liễu Như Yên cũng chẳng biết mình nên nói gì mới phải.

Đây là lần đầu tiên cô ấy gặp với con gái của người tình.

Cô gái này đã mất mẹ vào đúng cái tuổi dậy thì bồng bột. Liễu Như Yên vốn tưởng rằng Lộ An Thuần sẽ chế nhạo và khinh thường thân phận ghê tởm của mình, hoặc là lạnh lùng châm chọc cô ấy…

Vì có những ý nghĩ này nên Liễu Như Yên đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi, thậm chí còn nghĩ ra biện pháp đối phó nữa.

Nhưng không ngờ cô bé này vừa gặp mặt đã tặng quà cho mình trước tiên, lại còn dịu dàng và khéo léo đến mức khiến cô ấy tự cảm thấy áy náy vì lòng dạ xấu xa và hẹp hòi của mình.

Mặc dù người đàn ông đã mua cho Liễu Như Yên những sợi dây chuyền bằng đá quý đắt giá hơn món đồ này nhiều nhưng chúng vẫn không sao quý giá bằng chiếc vòng cổ pha lê thiên nga đen này – vật mà Lộ An Thuần đã mua bằng số tiền học bổng ít ỏi của mình.

“Chị… Chị xách hành lý giúp em nhé.” Liễu Như Yên nhận cặp sách từ tay tài xế rồi giúp Lộ An Thuần mang nó vào nhà.

Căn biệt thự được bài trí hoàn toàn theo phong cách Trung Hoa, toàn bộ đồ đạc trong nhà đều làm bằng gỗ tử đàn. Tuy kiểu dáng của chúng mang hơi hướng tương đối cổ điển nhưng món đồ nào cũng có giá trị xa xỉ, ngay cả những bức tranh treo trên tường cũng là tác phẩm của các họa sĩ nổi tiếng, giá trị của chúng đều nằm ở ngưỡng hàng chục triệu tệ, thậm chí còn lên tới hàng trăm triệu nhân dân tệ.

“Phòng của em đã được dọn dẹp ổn thỏa cả rồi, nó nằm ở lầu hai đấy. Em nhìn thử xem có thích hay không. Nếu không thích thì em có thể tự chọn căn phòng khác, chị sẽ kêu người bài trí lại một lần nữa.”

Liễu Như Yên thân thiện dẫn Lộ An Thuần lên lầu, sau đó đến một phòng ngủ có tầm nhìn ra dòng sông.

Ngay phía chính diện cửa sổ sát đất trong suốt chính là dòng sông Gia Lăng hùng vĩ và bao la ở phía xa xa. Tầm nhìn cực kỳ rộng rãi lẫn thoáng đãng. Phong cách trang trí trong phòng cũng vô cùng nữ tính, ga trải giường còn có hoa văn nho nhỏ, bàn học đơn giản, các vách tường thì được ốp màu hồng nhạt.

“Tầm nhìn ở phòng bên cạnh đẹp hơn nhiều. Chị nghe ba em nói rằng em rất thích vẽ tranh nhỉ. Chị định hai ngày tới sẽ dọn dẹp đồ đạc ở phòng bên cạnh sạch sẽ, sau đó biến nó thành phòng vẽ tranh của em. Em thấy thế nào?”

“Cảm ơn chị Liễu nhé.”

“Em nhìn lại căn phòng này đi. Có còn chỗ nào em vẫn chưa hài lòng không nhỉ?”

Lộ An Thuần cũng chẳng vội ngắm nghía căn phòng này. Cô đóng cửa lại rồi trực tiếp lấy một hộp thuốc mỡ chống bầm từ trong cặp sách ra. Sau khi vặn nắp, Lộ An Thuần dùng đầu ngón tay quẹt vào trong, đoạn vươn tay thoa lên khóe môi của Liễu Như Yên.

Cô ấy vô thức lùi lại, kinh ngạc nhìn cô gái này...