Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tình Yêu Của Chúng Ta

Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cô đút hai tay vào túi áo hoodies, khuôn mặt trái xoan, nước da vừa trắng ngần vừa mịn màng, đôi mắt hạnh trong veo và long lanh. Khi nói chuyện, Lộ An Thuần cư xử hết sức từ tốn, vô hình khiến người nghe cảm thấy thật yên bình và nhẹ nhàng.

“Cháu đúng là một đứa con gái ngoan ngoãn và hiếu thảo. Ba cháu cũng rất vui mừng khi cháu bằng lòng đến đây đấy. Suốt mấy ngày nay, sếp Lộ lúc nào cũng cười tươi roi rói. Kể từ khi mẹ cháu rời đi, thật sự rất hiếm khi nhìn thấy ba cháu cười tươi như thế.”

Lộ An Thuần nhìn ra ngoài cửa sổ chứ không trả lời đối phương.

Chiếc xe con chạy ra khỏi đường cao tốc rồi tiến vào khu vực đô thị, xuyên qua những tòa nhà cao tầng nằm san sát nhau như bát úp.

Do địa hình cao thấp chằng chịt và đan xen phức tạp nên cây cầu vượt ở thành phố C trông như được xây dựng giữa không trung. Các phương tiện giao thông băng qua nó một cách kỳ diệu, y hệt một khu rừng rậm chốn thành thị.

Lộ An Thuần lấy chiếc dây chuyền đeo trên ngực ra, bên trong mặt dây chuyền nắp bật bằng bạc hình trái tim có kẹp một tấm ảnh.

Nhìn vào khuôn mặt đang mỉm cười dịu dàng của người phụ nữ trong bức ảnh, đôi mắt Lộ An Thuần đong đầy trìu mến.

Mẹ yên tâm đi nhé.

Con nhất định sẽ tìm thấy em ấy.

...

Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã lái vào khu nhà giàu ở ngoại ô thành phố. Nơi đây xây dựng hằng hà sa số biệt thự và trang viên, mỗi hộ gia đình đều có thể nhìn ngắm sông Gia Lăng hùng vĩ và mênh mông cuồn cuộn ở phía xa xa.

Tài xế đưa Lộ An Thuần đến cổng biệt thự Giang Đinh. Người chào đón cô là một người phụ nữ trẻ với mái tóc dài vừa đen vừa dày buông xõa trên vai, làn da trắng ngần như sữa, đôi môi đỏ mọng tự nhiên, đôi giày cao gót tinh tế và thùy mị cùng những sợi dây quấn đan xen xung quanh bắp chân thẳng tắp, nhỏ nhắn của cô ấy.

Liễu Như Yên, người tình hiện tại của ba cô, chỉ lớn hơn Lộ An Thuần vài tuổi mà thôi.

Khi Lộ An Thuần nhìn thấy cô ấy, ấn tượng đầu tiên của cô không phải là ngoại hình của Liễu Như Yên giống mẹ mình đến bảy tám phần mà là...

Những vết thâm tím còn lưu lại ở khóe miệng của cô ấy.

Có lẽ những người khác sẽ không nhìn ra nhưng Lộ An Thuần đã quá quen thuộc với những vết bầm tím như vậy rồi. Cho dù có thoa bao nhiêu lớp phấn nền để cố gắng che lấp đi thì nó cũng sẽ lộ ra, giấu đầu hở đuôi.

Liễu Như Yên giơ tay chào Lộ An Thuần, khóe môi nở một nụ cười nhiệt tình: “An An à, vào trong đi. Thời tiết nóng lắm, em mau vào trong ngồi điều hòa này, cứ để tài xế xách hành lý của em vào nhà là được.”

“Chào chị Liễu.” Lộ An Thuần lễ phép chào hỏi cô ấy, sau đó lấy một chiếc hộp nhỏ từ trong túi xách ra rồi đưa cho Liễu Như Yên: “Đây là món quà em muốn tặng cho chị Liễu.”

Liễu Như Yên ngạc nhiên tiếp nhận chiếc hộp, nhìn vào trong thì thấy đó là một chiếc vòng cổ pha lê thiên nga đen.
« Chương TrướcChương Tiếp »