Lộ An Thuần xuyên qua cánh cổng hoa lan của biệt thự Giang Đinh, dọc theo đường đá đi vào căn nhà đèn đuốc sáng trưng kia.
Mỗi lần nhìn về phía căn biệt thự ba tầng mang phong cách phục cổ đó, cô đều cảm thấy nó giống như một con quái vật đang há cái miệng to như vực sâu chờ đợi cô tự chui đầu vào lưới.
Đối với cô mà nói, mỗi một lần về nhà cũng giống như đi qua một con đường chết chóc đầy dày vò đau khổ nhưng cô vĩnh viễn cũng không thể có được một cuộc sống mới.
Lộ An Thuần hít thở thật sâu, nghĩ ngợi chọn lọc từ ngữ lát nữa sẽ đối đáp.
Đương nhiên, Ninh Nặc bên kia đã khớp "khẩu cung" với cô rồi, người này cũng rất tò mò hóng chuyện, bắt cô phải hứa ngày mai sau khi tới trường phải thành thật kể "bí mật" của cô cho cô ấy nghe, cô ấy mới chịu giúp cô che giấu.
Lúc bước lên bậc thang, Lộ An Thuần gặp Liễu Như Yên đang tiễn Liễu Lệ Hàn ra ngoài.
Lúc thấy Lộ An Thuần, trong mắt Liễu Lệ Hàn thoáng hiện lên vẻ chột dạ, nhanh chóng chào hỏi với cô rồi cúi đầu vội vã rời đi.
Trong lòng Lộ An Thuần thầm nói không ổn, nhìn về phía Liễu Như Yên mặc sườn xám trắng sứ ở bên cạnh.
Liễu Như Yên mím môi, dùng ánh mắt xác nhận suy nghĩ của cô.
Lộ An Thuần vào phòng, đẩy cửa đi tới phòng sách của Lộ Bái.
Người đàn ông mặc một chiếc áo ngắn tay đứng đắn, trong tay cầm một cuốn tạp chí tài chính, tầm mắt dừng trên trang sách, đầu cũng không ngẩng lên...
"Đi đâu đấy."
"Nhà bạn ạ, trước đó con đã nói với Liễu... với mẹ, đi dự sinh nhật của lớp trưởng lớp con ạ."
"Nhưng Liễu Lệ Hàn nói buổi tiệc kết thúc lúc tám giờ, bây giờ mấy giờ rồi?"
Tầm mắt Lộ An Thuần bay đến chiếc đồng hồ treo tường có chuông trên bức tường phía trên tủ sách: "Chín rưỡi ạ."
"Cho nên một tiếng rưỡi này con đã đi đâu?" Giọng nói của ông ta vẫn bình tĩnh như thường lệ, trong đôi mắt tối tăm không có cảm xúc nào.
"Đi ăn khuya với đám Ninh Nặc ạ."
"Đi sinh nhật bạn còn để con đói bụng?" Lúc Lộ Bái nói lời này, trong mắt hiện lên ý cười nhưng ý cười kia lại khiến trong lòng Lộ An Thuần sợ hãi.
"Muốn ăn món gì cay một chút." Cô tiếp tục dùng mấy câu đã chuẩn bị sẵn từ trước: "Ăn xiên nướng đầu đường, ba biết con thích ăn cay nhất mà."
Cuối cùng Lộ Bái cũng đặt sách xuống, đứng dậy đi tới trước mặt Lộ An Thuần.
Ông ta cao một mét tám, có cảm giác vô cùng áp bức.
Người đàn ông đưa tay nắm lấy cằm cô, bụng ngón tay rộng lớn nâng mặt cô lên, thấp giọng cảnh cáo: "Bất cứ lúc nào cũng không được nói dối ba."
"Con không nói dối, nếu ba không tin thì hỏi Ninh..."
Giây tiếp theo, tay của người đàn ông đang xoa lên đuôi tóc của cô đột nhiên vỗ một cái, Lộ An Thuần cảm thấy da đầu mình cũng căng lên, đầu bị ông ta đè xuống bàn đọc sách.
"Á!" Cô hoảng sợ kêu lên một tiếng.
"Không được nói dối." Giọng Lộ Bái trầm thấp như ác mộng vang lên bên tai cô: "Ba hỏi lại lần cuối cùng, rốt cuộc con đã đi đâu."
Liễu Như Yên đứng ở cửa, trong tay vẫy chiếc khăn tay tơ tăm, run rẩy nhìn cảnh này, cũng không dám lên tiếng.
Lộ An Thuần bị ông ta đè chặt trên bàn, cắn răng, dùng giọng nói trầm khàn không thuộc về cô, khàn giọng nói: "Là sinh nhật của một bạn học khác, con và Ninh Nặc tới buổi tiệc thứ hai kia, thật sự chỉ là như vậy thôi, con không nói dối! Ba xem đống quà của con... Quà con cũng đã mua hai món!"
"Sinh nhật của một bạn học khác? Vậy sao lúc trước lại nói dối?"
"Con không nói dối, đúng là đi ăn lẩu ven đường."
"Tại sao ban đầu không nói."
"Bởi vì đó là sinh nhật của một bạn nam."
"Từ Tư Triết cũng là con trai."
Lộ An Thuần liếc nhìn Lộ Bái, ông ta còn biết cả Từ Tư Triết, chắc không bao lâu nữa sẽ nhớ được hết mỗi một bạn học trong lớp cô...
Đúng, đây chính là ba cô.
Kinh khủng như vậy.
"Bạn nam kia là người Ninh Nặc thích, con đi cùng cô ấy nhưng không muốn để ba cô ấy biết cho nên lúc đầu mới không nói." Lộ An Thuần cố gắng để ông ta tin tưởng mình: "Ba, ba phải hứa với con không được nói cho ba cô ấy biết."
"Ba không rỗi hơi như vậy."
Cuối cùng Lộ Bái cũng buông cô ra, sự hung ác nham hiểm trong đáy mắt cũng tan biến.
Ông ta đưa tay vuốt mái tóc hơi rối của cô.
Lộ An Thuần theo bản năng né tránh nhưng lập tức đã thay đổi động tác này, để mặc cho ông ta chải chuốt mái tóc dài rối tung của cô.
"Ngay từ đầu cứ nói thật với ba, ba sẽ không tức giận."
Giọng ông ta nhẹ nhàng lại, không còn thái độ hung ác như lúc trước nữa: "Ba chỉ hy vọng con thành thật với ba, chẳng lẽ chỉ có yêu cầu nho nhỏ này thôi mà con cũng không làm được sao."
"Con... Con sai rồi, sau này sẽ không như vậy nữa đâu ba."
"Coi như phạt vì tội không trung thực, tối nay con xuống căn phòng dưới tầng hầm dưới đất ngủ."
Vừa dứt lời, cả người Lộ An Thuần run lên bần bật, trong ánh mắt ngập tràn hốt hoảng, níu lấy tay áo Lộ Bái: "Không, con... Con không xuống tầng hầm dưới đất ngủ đâu, con... Con sai rồi, ba ơi, con sai rồi! Con thật sự biết lỗi rồi."
Cô khổ sở cầu xin, gần như sắp quỳ sụp xuống luôn rồi nhưng ánh mắt Lộ Bái từ đầu đến cuối vẫn lạnh như băng, không có bất kỳ cảm xúc nào, đầu ngón tay vuốt ve cằm con gái: "An An, đã làm sai thì phải nhận trừng phạt, như vậy mới học được bài học, hiểu không."
Đầu ngón tay cũng như ánh mắt của ông ta đều không có nhiệt độ.
Ông ta không phải ba cô mà là ác ma.