Chương 1

Mùa hè ở thành phố C tựa như một chiếc nồi hấp oi bức và khó chịu, nắp nồi được đóng kín không một kẽ hở. Nơi đây mang lại cảm giác khô hanh, ứ đọng và hầm hập đến mức khó thở, dường như tất cả động vật thân mềm trong thành phố này đều đang bị hấp thành bùn nhão.

Máy bay chậm rãi hạ cánh xuống sân bay quốc tế Giang Bắc, Lộ An Thuần bước ra khỏi cửa khoang máy bay, suýt chút nữa đã bị sóng nhiệt ập thẳng vào mặt.

Nửa tiếng sau, Lộ An Thuần gặp tài xế của ba mình ở bên ngoài trạm chờ sân bay, tên ông ấy là Kiều Chính.

Người đàn ông vẫy tay với cô với khuôn mặt tươi cười.

“Hôm nay ba cháu tình cờ có một cuộc hội nghị thượng đỉnh về tài chính nên đã bảo chú đến đây đón cháu.”

Kiều Chính đón lấy hành lý của Lộ An Thuần rồi bỏ vào cốp xe dự bị phía sau, đoạn xoay người mở cửa xe cho cô: “Nhìn xem, cái mặt nhỏ của cháu đã đỏ bừng cả rồi kìa, mau vào trong ngồi điều hòa đi, đừng để bị cảm nắng. Nếu không thì sếp Lộ sẽ hỏi tội chú đấy.”

Lộ An Thuần ngồi vào xe bảo mẫu Alphard*, điều hòa trong khoang xe rộng rãi đang ở mức nhiệt độ cực thấp, làn da nhớp nháp mồ hôi được khô ngay lập tức. Cảm giác mát mẻ và tê tê khiến cô cảm thấy cực kỳ dễ chịu và khoan khoái.

*Toyota Alphard là dòng xe MPV cao cấp của hãng xe Nhật Bản.

Trên chiếc bàn nhỏ có bày biện loại bánh Mousse yêu thích của cô – Tuyết Mị Nương* - và một đĩa trái cây. Ghế ngồi được điều chỉnh sao cho phù hợp với chiều cao một mét sáu của Lộ An Thuần. Thiết bị mát xa cũng được kích hoạt để giúp cô thư giãn sau hành trình mệt mỏi.

*Tuyết Mị Nương có nguồn gốc từ Nhật Bản, trước đây được gọi là “Daifuku”, là một trong những món ăn nhẹ ở Nhật Bản. Lớp vỏ bên ngoài mềm xốp như tuyết, lại deo dẻo thơm ngon, nhân của nó thường là trái cây theo mùa.

“Chú Kiều, thành phố C vẫn luôn nóng bức như vậy sao?”

“Cũng không hẳn vậy. Nhưng mùa hè thực sự oi ả chết người. Cháu cứ thử đập một quả trứng dưới cái nắng mặt trời mà xem, nó sẽ chín ngay trong vòng vài phút đấy.”

Kiều Chính là một người hoạt ngôn, vừa lái xe vừa lải nhải dông dài tận đâu đâu: “Cháu nói xem, ở Bắc Kinh thật tốt biết bao. Năm sau cháu sẽ tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học rồi nên việc chuyển trường giữa chừng sẽ rất khó thích ứng đấy.”

“Chẳng phải trẻ con đều nên ở bên cạnh người lớn ạ?”

Kiều Chính liếc nhìn cô gái đang ngồi ở hàng ghế sau qua kính chiếu hậu.