*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lệ Đình Trung nghe ngược lại rất thoải mái, cười đến tít mắt, vui vẻ nhảy nhót vào lớp mẫu giáo.
Kiều Phương Hạ vừa lên xe, Nguyên Khiết Đan gọi điện thoại tới bảo cô đi công ty một chuyến.
Nguyên Khiết Đan khách sáo đi vào thương lượng một chút, Kiều Phương Hạ đứng ở cửa chờ, nghe được Nguyên Khiết Đan gọi đối đối phương “chị Minh Nguyệt”.
Kiều Phương Hạ sửng sốt, không nên trùng hợp như vậy chứ?
“Bỏ đi, trước kia cô cũng là người đại diện của tôi, cô ấy cũng coi như là đàn em của tôi, để cho cô ấy vào đi.”
Kiều Phương Hạ nghe thấy đối phương trả lời như vậy.
Nguyên Khiết Đan mở cửa phòng mời Kiều Phương Hạ vào, Kiều Phương Hạ chỉ cần nhìn bóng người đã nhận ra, là Tô Minh Nguyệt Quá khứ giống như sóng thần đồn dập lao về phía Kiều Phương Hạ. Làm cho cô như muốn nghẹt thở.
Tô Minh Nguyệt quay đầu lại đối mặt với ánh nhìn của cô, ánh mắt bình tĩnh, hẳn là đã sớm biết người cướp người đại diện của cô ta chính là Kiều Phương Hạ.
Nhà họ Tô và nhà họ Lệ vẫn luôn rất gần gũi, coi như là quan hệ lâu năm, lúc trước ở nhà họ Lệ, Kiều Phương Hạ cùng Tô Minh Nguyệt không ít lần gặp mặt.
“Phương Hạ, lại gặp lại nhau rồi” Tô Minh Nguyệt mim cười với cô trước, chủ động chào hỏi.
Kiều Phương Hạ trầm mặc hồi lâu, mới nhẹ giọng nói: “Xin chào chị Minh Nguyệt, lần đầu gặp mặt, sau này phiền chị chiếu cố rồi”
Trưa ngày hôm sau, tại trung tâm mua sắm gần công ty.
Nguyên Khiết Đan lôi kéo Kiều Phương Hạ chọn mấy bộ quần áo, nói: “Mấy bộ này chờ em đi đến đoàn phim hãy mang theo, coi như là quần áo cá nhân, bình thường ở đoàn làm phim cũng có rất nhiều paparazzi chụp lén, hơn nữa em là gương mặt mới, chúng ta không thể để mất mặt.”
Kiều Phương Hạ đi theo bên cạnh Nguyên Khiết Đan, gật đầu: “Chị có kinh nghiệm, chị nói cái nào đẹp thì mua cái đó.”
‘Vừa dứt lời, khóe mắt bỗng nhiên thoáng nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc cở cửa hàng đối diện.
Người đàn ông mặc bộ âu phục cao lớn đẹp trai, cô gái ôn nhu hào phóng, thoạt nhìn có vẻ rất xứng đôi Lệ Đình Tuấn trở về.
Nguyên Khiết Đan nói hai câu thấy Kiều Phương Hạ không có phản ứng, tò mò theo tâm mắt của cô nhìn qua, nhìn thấy hai người Lệ Đình Tuấn cùng Tô Minh Nguyệt, có chút kinh ngạc nhíu mày.
“Anh cũng có thể đeo cái này” Tô Minh Nguyệt đem cà vạt đeo lên cổ áo Lệ Đình Tuấn, dịu dàng nói.
“Em thấy đẹp là được rồi” Lệ Đình Tuấn trong lòng không kiên nhẫn trả lời.
Anh nhìn về hướng khác khi đang nói chuyện.
Đúng lúc nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bên kia.
Anh nhíu mày, nhìn chằm chảm phương hướng kia vài lần, hình như là Nguyên Khiết Đan, người đại diện át chủ bài của công ty.
Đang định đuổi theo, Tô Minh Nguyệt kéo vạt áo anh lại, nói: “Đi đâu vậy? Chờ một lát nữa sẽ có một cuộc họp báo, nếu không sẽ không kịp”
Nói xong, lại nhẹ giọng nói: “Hay là em giúp anh thử đeo một chút, mua xong sẽ trở về”
“Không cần đâu, tất cả đều gói lại đi” Lệ Đình Tuấn nhìn phương hướng Nguyên Khiết Đan biến mất kia, trong giọng nói có vài phần không kiên nhắn.
‘Vừa dứt lời, bỗng nhiên cảm nhận được một mùi thơm xông vào mũi.
Tô Minh Nguyệt nhón chân lên, đến gần anh, trực tiếp giúp anh đeo lên.
“Nên thử vẫn tốt hơn.” Cô ta mỉm cười với anh, sau đó lùi lại một bước, giữ khoảng cách lịch sự và tiếp tục thắt cà vạt cho anh.
Cách đó không xa, góc phố.
“Còn không thừa nhận ở chung một chỗ với nhau sao?”
Nguyên Khiết Đan vẻ mặt khinh bỉ nói.