*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Kiều Phương Hạ không nói lời nào.
“Đình Trung ngủ rồi hả?” Anh suy nghĩ một chút, trầm giọng nói.
“Vừa ngủ” Giọng của Kiều Phương Hạ thấp hơn một chút so với giọng điệu lạnh lùng thường ngày của cô: “Tôi đang chuẩn bị giúp thăng bé thay quần áo”
“Cô giáo vừa gọi điện thoại đến” Lệ Đình Tuấn dừng lại vài giây, cố ý chủ động tìm đề tài khác: “Thẳng bé sao lại đánh nhau?”
“Chắc là có gì đó với mấy bạn học khác” Kiều Phương Hạ không lảng tránh trả lời.
Liên quan mẹ của đứa trẻ, Kiều Phương Hạ chỉ cảm thấy cô hơi có chút xấu hổ, nên tốt nhất không đề cập đến.
Biết rằng cô đang né tránh, Lệ Đình Tuấn im lặng một lúc lâu.
Nếu không phải vì An Phương Diệp, có lẽ, cuộc sống hiện tại chính là cuộc sống mà Lệ Đình Tuấn hy vọng nhất.
Tuy nhiên, An Phương Diệp cùng cô vừa xuất hiện, từ đầu đến cuối, chẳng qua là lừa người khác Anh đang định nói tiếp, chỉ cảm thấy khóe miệng bị Kiều Phương Hạ đánh bị thương hôm qua có chút đau đớn, vô thức dùng đầu ngón tay chạm vào: “Ừm…”
Kiều Phương Hạ nghe thấy là giọng nói của anh có gì đó không ổn, cũng không nói thêm gì.
“Đình Tuấn?” Cách đó không xa, mẹ của Phó Thành Đô nhẹ nhàng gọi Lệ Đình Tuấn, và chỉ vào đĩa hoa quả trên tay bà.
Lệ Đình Tuấn xua tay biểu thị không ăn.
Kiều Phương Hạ lại chỉ nghe thấy giọng một người phụ nữ, tưởng anh ở cùng Tô Minh Nguyệt, quan tâm đáp lại: “Anh bận gì thì làm đi, cứ để đứa nhỏ ở đây để tôi chăm sóc giúp anh vài hôm.”
Sau đó, trực tiếp tắt máy.
Lệ Đình Tuấn trong lòng cũng có chút khó chịu, nhìn chäm chảm màn hình điện thoại đen kịt, nhíu mày.
Chăm sóc giúp anh nghĩa là sao?
“Mới có chia tay nhau được một hai tiếng, sao lại phải gọi rồi?” Ông Năm nhìn thấy Lệ Đình Tuấn tiến lại gần, tiếp tục trêu chọc.
Lệ Đình Tuấn mặc kệ anh ta, đi qua phòng khách không quay đầu lại, bước ra cửa.
“Ăn phải thuốc nổ rồi” Ông Năm nhìn chằm chảm anh hồi lâu, không khỏi thấp giọng lẩm bẩm.
Phó Thành Đô trầm ngâm liếc về hướng Lệ Đình Tuấn rời đi, thu lại ánh mắt, trầm giọng nói: “Không phải gọi cho Tô Minh Nguyệt”
“Vừa nấy là Kiều Phương Hạ?”
Kiều Phương Hạ định bật đèn ngủ, đột nhiên bên giường có người nằm lấy tay cô.
Cô sợ hãi run lên, đang lúc trong lúc muốn hành động, đột nhiên tràn đầy hơi thở quen thuộc: “Đừng cử động”
Kiều Phương Hạ nghe thấy giọng của Lệ Đình Tuấn, cô thầm thở phào nhẹ nhõm, không giãy giụa.
Trong ánh sáng mờ mịt, cô nhìn Lệ Đình Tuấn một hồi, thấp giọng hỏi: “Anh đến đây đón Đình Trung hả?”
Lệ Đình Tuấn nhìn cô chảm chảm mà không động đậy cũng không nói gì Kiều Phương Hạ không thể không cau mày, không hiểu anh có ý gì khi nhìn chăm chẵm vào cô như vậy.
“Thật ngại quá, phá hoại nhã hứng của anh rồi. Tối nay tôi sẽ chủ động đưa Đình Trung đến nhà họ Lệ.” Cô suy nghĩ vài giây rồi thì thầm.
Nhã hứng?
‘Vẻ mặt của Lệ Đình Tuấn ngay lập tức trở nên ảm đạm.
“Kiều Phương Hạ, có lúc, tôi thực sự muốn mở trái tim cô ra để xem xem bên trong rốt cục là thứ gì.” Anh nắm lấy tay cô dùng lực nhẹ kéo cô lên Kiều Phương Hạ bị anh ta làm đau, nhưng cô nghiến răng không nói gì “Hơn nữa, tôi đã đến đây rồi, cô không muốn bồi thường gì sao? Anh véo eo cô hỏi với giọng trầm thấp.