- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tình Yêu Của Anh, Em Không Muốn
- Chương 6
Tình Yêu Của Anh, Em Không Muốn
Chương 6
Edit: Mel tốt bụng + Mây.
“Thu Phong ơi, làm sao bây giờ?” Duy Duy buồn rầu túm tóc.
“Cái gì mà làm sao?” Diệp Thu Phong khó hiểu nhìn Duy Duy.
“Em không rõ nữa. Mặc dù em không có ý từ chối Phàn Viêm Thu nhưng em cũng không rõ rốt cuộc là em có muốn ở bên anh ấy một lần nữa hay không.” Cô hung hăng rót thêm một ly nước chanh, “Thế mọi chuyện là như nào đây? Sau bao năm sóng yên biển lặng, chỉ trong 2-3 tháng ngắn ngủi mà mọi chuyện lại trở thành một mớ hỗn độn.”
“Này xem như em đang tự rước bực vào người đúng không nhỉ?” Diệp Thu Phong không cho là đúng, nói: “Muốn là phải có cho bằng được, không cần thì kệ mẹ luôn, không phải là em luôn là một người phóng khoáng ư?”
“Em chính là một người phóng khoáng vậy đấy, không được à?” Duy Duy gần như đang chơi xấu.
“Em nhìn lại mình đi, chỉ vì người đàn ông kia mà rầu rĩ thành như vậy, dứt khoát yêu đương với anh ta không được à.” Thu Phong cầm một chiếc bánh quy nhỏ lên.
“Nhưng… nhưng… chỉ là… em không có tự tin.” Cô nói một cách đáng thương.
“Em không tin vào anh ta hay là không tin vào chính bản thân mình?”
“Chắc là cả hai ấy.” Cô hơi bất lực ngồi thẳng người, “A, Thu Phong này, chị xem xem nếu em đi du lịch khoảng 2-3 tháng gì đó thì có thể giúp em khai thông mọi chuyện không nhỉ?” Cô bắt đầu nảy ra những suy nghĩ kì lạ.
“Nghĩ cũng đừng nghĩ, nếu em đi thì “Vi Phong Ốc” phải làm sao bây giờ.” Cô ấy rất thực tế, quan trọng hơn là đến lúc đó Phàn Viêm Thu không làm phiền cô ấy đến chết mới là lạ, nghĩ vậy, sao có thể để Duy Duy đi được chứ.
“Nói đùa tí thôi mà, nhưng nói thật, khi em thật sự bí bách muốn đi du lịch thì chị đừng có mà cản em đấy nhé.”
“Ha ha, còn du lịch nữa chứ.” Diệp Thu Phong cảm thấy buồn cười trước những lời nói linh tinh của cô, dù sao thì đến lúc cô muốn đi, vị họ Phàn nào đó sẽ có cách ngăn cản thôi.
“Ca ca, mảnh đất chúng ta mới mua về kia, có phải đoạt được từ trên tay ‘Vương thị’ không?” Phàn Tri Thu hỏi anh trai đang vùi đầu vào văn kiện.
“Mặc dù không thể dùng chữ đoạt cái này, thật sự là thắng ‘Vương thị’ mà lấy được, làm sao vậy, có vấn đề sao?” Phàn Viêm Thu khó hiểu nhìn em gái.
“Em nhớ rõ người phụ trách của ‘Vương thị’ là người có thủ đoạn đen tối.” Cô nhíu mày.
“Quả thật là một người không quang minh lỗi lạc, lúc trước hắn ta thu mua gián điệp thương mại ở công ty chúng ta.” Anh mỉm cười.
“Cái gì? Thế mà em không biết.” Lần đầu tiên cô nghe nói chuyện này.
“Không phải chuyện gì lớn, Trác Dao xử lý là dư dả rồi.” Anh vẫn không quan tâm.
“Tuy không phải chuyện gì lớn, nhưng anh thật sự phải cẩn thận, với phẩm hạnh người kia, hắn ta sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu. Huống hồ, em vừa mới điều tra được tình hình tài chính hiện tại của ‘Vương thị’ có thể nói là rối tinh rối mù, nghĩ đến mảnh đất kia hắn ta vốn muốn dùng để xoay chuyển cục diện, bây giờ như vậy, không biết hắn ta sẽ có hành động gì.” Cô rất lo lắng.
“Không có việc gì, người lại là em, một cô gái, em mới phải cẩn thận một chút. Nhưng mà, nếu em lo lắng, anh sẽ điều tra lại chuyện của Vương Đức Dân, hắn ta chắc là đã làm không ít chuyện vi phạm pháp luật, không bưng lên mặt bàn mà thôi. Hắn ta tốt nhất là đừng làm ra cái gì, nếu không anh chắc chắn sẽ khiến hắn ta phải hối hận.” Đồng thời với lời nói này, đôi mắt thoạt nhìn ôn hòa từ trước đến nay của anh lóe lên sự lạnh lùng.
“Duy Duy, cuối tuần sau ở Tokyo, Nhật Bản có lễ hội ẩm thực, em có muốn tham gia không?” Phàn Viêm Thu cầm một tờ tuyên truyền đặc biệt dành cho lễ hội ẩm thực này.
“Lễ hội ẩm thực Nhật Bản mỹ thực sao?” Trên thực tế, hồn Duy Duy sớm đã bị cuốn theo những món ăn tinh xảo được in trên đó.
“Không chỉ có ẩm thực Nhật Bản, còn có ẩm thực của các nước trên thế giới, đến lúc đó có rất nhiều đầu bếp nổi tiếng sẽ có mặt biểu diễn.” Dựa trên quan sát trong những tháng qua, anh tin rằng Duy Duy là khó có thể kháng cự lại dụ hoặc này. Cô thích đồ ăn ngon, nhưng không phải ăn là chính, cách làm và cái khác mới là quan trọng nhất, cô thích ăn, càng thích được nhìn thấy, sau đó tự mình làm.
“Thật sao? Nhưng mà……” Cô có hơi do dự, nếu một mình, cô chắc chắn không chút do dự thu dọn hành lý, nhưng mà đi cùng Phàn Viêm Thu……
“Đừng do dự nữa, lễ hội ẩm thực lần này là hoành tráng chưa từng có, không đi thật sự quá đáng tiếc.” Anh tiếp tục dụ dỗ.
“Được, đi thì đi thôi, lúc nào xuất phát?”
“Lễ hội ẩm thực bắt đầu vào thứ tư tuần sau, chúng ta bắt đầu đi vào thứ bảy này, đi chơi vài ngày trước, thế nào?”
“Được, dù sao tôi còn chưa từng đến Nhật Bản, huống hồ, đi Nhật Bản có rất nhiều thứ muốn mua.” Cô tưởng tượng đến truyện tranh, đĩa CD của X liền trở nên hưng phấn.
“Ah, được rồi. À, nói với Thu Phong trước một tiếng, nếu không chị ấy sẽ mắng tôi chết.” Duy Duy đã suy nghĩ muốn thu thập một chút, tuy rằng đi cùng Phàn Viêm Thu hình như có chút không được hoàn mỹ, nhưng mà thật ra trong lòng vẫn là rất vui vẻ. Huống hồ, cô vẫn luôn muốn đi Nhật Bản, vậy càng không có gì để nói.
“Được rồi, đến ngày đó anh đến đón em ra sân bay.” Phàn Viêm Thu đặt một vé máy bay trên tay Duy Duy, sau đó rời đi.
Duy Duy trừng mắt nhìn tấm vé máy bay kia, cảm thấy có hơi tức giận lại có hơi buồn cười. Nghĩ đến tên này đúng là rất hiểu cô, đoán chắc cô căn bản không có các nào làm lơ những dụ hoặc đó, nhất định sẽ đi Nhật Bản. Thật là, anh đã sớm mua xong vé máy bay sao?
Thứ sáu rất nhanh đã đến, chuyến bay lúc 12 giờ trưa, Phàn Viêm Thu và cô ăn cơm trưa xong mới đến sân bay, hơn 4 giờ chiều đến Tokyo.
Xuống máy bay, một câu nói phổ biến chính là: Không khí ập vào trước mặt đều không giống nhau.
Đi căn hộ của Phàn Viêm Thu, căn hộ?
“Thì ra anh cũng có bất động sản ở Nhật Bản à?” Duy Duy nhìn căn hộ kiểu Nhật trước mắt, kinh ngạc hỏi Viêm Thu.
“À, không tính là gì, bởi vì thường xuyên đến Nhật Bản công tác, lại không thích ở khách sạn mãi, cho nên đã mua căn hộ này, thế nào, em thích không?”
“Nhà thật đẹp, oa, trong sân còn có hoa anh đào.” Duy Duy nhìn mấy cây cây hoa anh đào trong sân, tâm tình cao ngất.
“À, đáng tiếc không phải là mùa hoa anh đào, nếu không liền có thể đi dã ngoại dưới tàng cây. Đừng nhìn mấy cây cây hoa anh đào này không lớn, nhưng hoa nở lại không tồi. Được rồi, chúng ta vào thôi.” Phàn Viêm Thu mở cửa nhỏ ra, dẫn Duy Duy vào sân.
“Được, thật đáng tiếc, nhưng quên đi, lần sau có cơ hội lại đi ngắm.” Duy Duy nghe theo lời anh nói.
“Được.” Kỳ thật trong lòng Phàn Viêm Thu rất vui vẻ, điều này biểu thị Duy Duy còn muốn cùng anh đến Nhật Bản.
Mở cửa nhà ra, Duy Duy không khỏi kinh ngạc: “Thật sạch sẽ.”
“Đương nhiên, anh có thuê người thường xuyên đến quét dọn, bằng không vào cửa nhìn thấy bụi bặm trong nhà cũng không quá vui vẻ.”
“À, xem ra chắc là tôi nên học tập anh, tôi thường đi ra ngoài một hai tháng mới trở về, nhất định quét dọn một lần, mệt muốn chết.” Cô hơi xấu hổ cười.
“Nghỉ ngơi trước một chút đi, phòng bếp ở bên kia.” Anh chỉ vào vị trí, phòng bếp “Hôm qua anh có người gọi tới, trong tủ lạnh chắc là có thứ gì đó.”
“Ah, thật tốt quá, đúng lúc tôi đang khát nước. Đúng rồi, anh muốn uống cái gì?” Cô ném balo xuống, đi vào phòng bếp hỏi.
“Nước lọc là được rồi.” Anh thả vali trên tay xuống, có hơi mệt mỏi ngồi xuống sofa.
Duy Duy mở tủ lạnh ra, phát hiện bên trong nhét đầy đồ ăn, nước, sống, chính, đều có, xem ra vô cùng đầy đủ.
Cô lấy nước đá ra, sau đó lấy chanh, rất nhanh đã pha xong một bình nước chanh.
“Nào, uống nước đi.” Cô rót một ly đặt lên trên tay Phàn Viêm Thu.
Phàn Viêm Thu chậm rãi uống nước trên tay, nhìn Duy Duy nhanh chóng uống hết một ly nước.
“Đây là nước đá, em không nên uống nhanh như vậy.” Anh lo lắng nhìn cô giống như đã mấy ngày không uống nước.
“A, sống lại rồi.” Đặt ly nước trên tay xuống, Duy Duy đã uống hết hai ly nước, vui vẻ thở dài một hơi.
Nhìn bộ dáng của cô, Phàn Viêm Thu hơi bất đắc dĩ nở nụ cười.
“Nghỉ ngơi rửa mặt chải tóc lại một chút, lát nữa anh dẫn em đi ăn cơm.” Anh đưa cô lên phòng trên tầng.
“Tôi nấu cơm không ngon sao?” Có một người có tay nghề giỏi như cô ở đây, còn muốn ra ngoài ăn?
“Sao lại không ngon, nhưng nếu đã đến Nhật Bản, không có lý do gì để không nếm thử đồ ăn Nhật Bản. Đúng rồi, gần đây có một cửa hàng mì ramen ăn rất ngon.”
“Thật sự, vậy chờ một chút rồi đi ăn cái làm cơm tối đi.”
Đúng vậy, có lý do gì mà đã đến Nhật Bản, mà không đi nếm thử đồ ăn Nhật Bản mà tự mình đi nấu cơm, muốn làm, nhưng cũng muốn thử qua đồ ăn Nhật Bản rồi nói sau.
Còn có mấy ngày nữa mới đến lễ hội ẩm thực, mấy ngày nay trên cơ bản chính là Duy Duy kéo Phàn Viêm Thu đi nơi nơi ăn uống vui chơi. Các loại đồ ăn ăn vặt thú vị làm cô rất đã nghiền, cô càng kéo Phàn Viêm Thu đi dạo khắp các cửa hàng lớn nhỏ ghi âm và ghi hình cửa hàng, còn có cửa hàng trang sức, cuối cùng chính là nhà sách.
Cô mua một đống đĩa lớn, còn có một đống búp bê, Phàn Viêm Thu nhận ra con búp bê tóc đỏ kia, anh cũng nhớ rõ tên con búp bê kia là HIDE; còn có rất nhiều poster, còn có rất nhiều thứ mà cô nói là gọi xung quanh, dù sao hình như là người cùng một nhóm. Nói thật, anh thật sự có hơi ghen tị, mấy người đàn ông chưa bao giờ gặp mặt, thế mà chiếm nhiều tâm trí của cô như vậy, cái này bảo anh làm sao có thể không ghen tị chứ. Nhưng mà, anh lại thích nhìn nụ cười vui vẻ trên mặt cô, cho nên, vừa mắng chính mình một bên vừa dẫn cô khắp thế giới đi tìm tình yêu trong lòng cô. Sau đó, cô còn mua rất nhiều truyện tranh và những thứ liên quan đến truyện tranh. Ham muốn mua sắm của phụ nữ, tại đây làm anh hoàn toàn mở rộng tầm mắt. Nhưng kỳ quái chính là, một bộ quần áo linh tinh cô cũng không mua, hỏi cô vì sao, cô nói, mua mấy thứ này quá phiền toái, đến lúc đó mang về chắc sẽ khó khăn.
Vì vậy, anh phát hiện mâu thuẫn của cô, nhưng anh cảm thấy rất đáng yêu. Anh phát hiện cô ở nơi mình thích, thì tuyệt không bủn xỉn, ngược lại, ở không quá để ý những chỗ cô không thích. Chính mà, anh đã thích những chỗ nhỏ đáng yêu của cô.
Trừ cái này ra, Duy Duy còn kéo anh chạy đến Tateyama, đi Amagasaki, theo cô nói, đây là quê hương của bọn họ. Bọn họ này, không cần phải nói cũng biết là ai. Anh thật đúng là bội phục cô, nghĩ đến cô thật sự rất thích bọn họ đến mức không nhịn được, lại nghĩ một chút, không chừng cô chịu cùng anh tới Nhật Bản có một phần nguyên nhân chính là bởi vì bọn họ cũng nói không chừng. Không, chắc chắn là vậy.
Nghĩ như vậy, anh có chút tự thương hại mình, nghĩ đến chồng cũ này còn kém thần tượng của cô.
Khi anh nói với cô như vậy, cô nghiêm túc nói, điều này không thể so sánh, bởi vì đó là hai điều khác nhau. Anh không cách nào hiểu được ý tứ của cô, bình thường không phải đều là đàn ông sao? Có gì mà không thể so sánh?
Nhưng mà, nhìn nụ cười của cô dưới bầu trời xanh biếc của Tateyama, cho dù mấy người đàn ông kia chiếm một chỗ trong lòng cô, còn chưa tính, dù sao cũng xa không thể tiếp cận, không phải sao?
Chạy khắp nơi mấy ngày, Duy Duy vẫn còn thừa năng lượng, dù sao bình thường cô cũng đi du lịch khắp nơi, đã sớm quen với cuộc sống này. Ngược lại Phàn Viêm Thu cảm thấy mệt mỏi, thể lực của anh vốn không tốt lắm, hành trình liên tục mấy ngày như vậy, tuy rằng không phải loại vội vàng cưỡi ngựa xem hoa, nhưng đối với anh mà nói vẫn có hơi quá sức.
“Sắc mặt của anh hình như không tốt lắm, không có việc gì chứ.” Duy Duy nhìn sắc mặt Phàn Viêm Thu có hơi tái nhợt, lo lắng.
“Không có việc gì, chỉ là hơi mệt mỏi mà thôi, nghỉ ngơi một chút là được, ngày mai chính là lễ hội ẩm thực, nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai mới đủ tinh thần để đi.”
“Vậy được rồi, anh thật sự không có việc gì sao?” Cô vẫn không yên tâm.
“Không có việc gì, yên tâm đi.” Anh cười cười đẩy mạnh cô về phòng.
Đi vào phòng, Phàn Viêm Thu lắc lắc đầu, thật ra là có hơi chóng mặt. Sờ trán, may mà không nóng, xem ra không phát sốt, nghĩ chắc cũng chỉ là vì mình quá mệt mỏi mà thôi. Anh đi tắm, định đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải cùng Duy Duy đi lễ hội ẩm thực, nghĩ lại liền vui vẻ, trước khi đi ngủ anh còn nghĩ đến tâm trạng mấy ngày nay đi chơi vui vẻ cùng Duy Duy, lại cầu nguyện một phen, khẩn cầu bọn họ có thể sớm có thể ở bên nhau.
Có thể là trước khi đi ngủ sắc mặt Phàn Viêm Thu làm cho cô lo lắng, cho nên Duy Duy không ngủ quá sâu, nửa đêm mơ hồ nghe được tiếng động, theo trực giác cô đi về phía phòng Phàn Viêm Thu. Quả nhiên, âm thanh là do phòng anh truyền ra, thấy may mắn vì anh không có thói quen khóa cửa khi ngủ. Cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra, xác định là Phàn Viêm Thu đang mê man trên giường phát ra tiếng rêи ɾỉ. Cô đi đến bên giường, đưa tay sờ trán anh, lại bị nhiệt độ nóng rực kia làm cho hoảng sợ. Cô bật đèn trong phòng, nhìn thấy khuôn mặt ửng bừng của anh, hơi thở của anh thở ra nóng rực.
Cô không quen thuộc ở đây, vì vậy cô không có ý định đưa anh đến bệnh viện. Cô kéo ngăn kéo tủ đầu giường của anh ra, bên trong lại một hộc tủ nhỏ nhắn, nhưng đồ vật bên trong lại khá đầy đủ, chẳng lẽ anh thường dùng hay sao? Khụ, hiện tại không phải lúc nghĩ đến những thứ này, cô lấy thuốc hạ sốt ra, rót ly nước, tốn rất nhiều sức lực, có hơi vất vả rốt cục anh cũng đã nuốt vào. Cô lau mồ hôi, chạy xuống tầng dưới lấy đá, quấn lại và đặt nó lên trán anh.
“Này, Phàn Viêm Thu, anh mau hạ sốt đi.” Cô hằn học trừng mắt nhìn anh không hề hay biết, thật ra là cô rất sợ hãi, nhìn anh đốt đến lợi hại như vậy, cô thật sự sợ anh sẽ nóng đến ngốc, tuy rằng trong suy nghĩ của cô, anh luôn rất ngốc.
Nhìn nhiệt độ của anh một chút cũng không giảm xuống, Duy Duy cố gắng suy nghĩ có biện pháp nào có thể hạ sốt. A, đúng rồi, cồn! Cô lấy cồn từ hộp thuốc nhỏ kia ra, theo tỷ lệ và trộn lẫn với nước, không chút nghĩ ngợi cởϊ qυầи áo của anh ra. Lấy bông, lấy nước, bắt đầu từ cổ của anh, lau cẩn thận. Không biết lau đến lần thứ mấy, rốt cục cảm thấy nhiệt độ của anh bắt đầu giảm xuống, không biết là thuốc phát tác chậm hay là còn chuyện gì xảy ra, anh bắt đầu không ngừng đổ mồ hôi, ném bông xuống, cầm khăn khô bắt đầu lau. Gần như mệt mỏi cả đêm, đến sáng sớm, nhiệt độ cơ thể của anh cuối cùng đã trở lại bình thường. Duy Duy thấy anh vẫn đang ngủ say, có hơi muốn véo mặt anh.
Kéo chăn lên muốn đắp cho anh, lại lúc muốn đắp lại nhìn thấy trên l*иg ngực gầy gò của anh lại có một vết sẹo, cô trừng mắt nhìn vết sẹo kia, cô thề cô chưa từng thấy qua. Tối hôm qua chắc là bởi vì quá bận rộn, căn bản không chú ý tới, hơn nữa xem ra không phải gần đây, như vậy, năm năm qua, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hơn nữa, anh rất gầy, cô trừng mắt nhìn l*иg ngực gầy gò của anh, cảm thấy khá bất mãn, cái gì vậy, cô còn nhớ rõ trước kia anh cũng không phải như vậy.
Rốt cuộc chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Mệt muốn chết, trước khi ngủ gục bên cạnh giường cô lại lo lắng đo nhiệt độ cơ thể của anh, rất tốt, bình thường. Cuối cùng cô không thể chịu đựng được và ngủ thϊếp đi.
Lúc Phàn Viêm Thu tỉnh lại, cảm thấy mình mệt mỏi rã rời, rõ ràng giống như đã ngủ rất lâu. Sau đó, anh thấy Duy Duy đang nằm sấp bên mép giường. Tối qua… Anh nhìn hộp thuốc ở đầu giường, chẳng lẽ… Duy Duy chăm sóc mình cả đêm?
“Duy Duy, Duy Duy” anh nhẹ nhàng đẩy người đang nằm sấp ngủ.
Giãy giụa vài cái, Duy Duy không tình nguyện mở đôi mắt chua xót ra, xoa nhẹ vài cái mới phát hiện thì ra là Phàn Viêm Thu gọi cô.
“A, anh tỉnh rồi, có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?” Hai mắt cô xoay qua xoay lui trên mặt anh, muốn tìm cũng nhìn xem anh còn có chỗ nào không ổn.
“Không có, anh rất tốt, tối hôm qua…… Cảm ơn em.” Anh dịu dàng mỉm cười.
“Nói lời ngu ngốc gì vậy, anh không thoải mái, cũng đúng.” Cô bất mãn trừng mắt nhìn anh.
“Được, không nói cảm ơn.” Anh dịu dàng mỉm cười lần nữa, Duy Duy của anh, rất dễ xấu hổ. “Vậy, bây giờ chúng ta xuất phát đi triển lãm ẩm thực đi, nếu không đi cũng đã quá muộn.”
“Nói lời ngu ngốc gì vậy.” Cô lại lần nữa trừng mắt nhìn anh, “Bệnh của anh vừa mới tốt hơn một chút, đương nhiên là phải nghỉ ngơi thật tốt, hôm nay chỗ nào cũng không thể đi.”
“Nhưng mà……”
“Không có nhưng nhị gì cả, dù sao lễ hội ẩm thực cũng không phải chỉ có một ngày, ngày mai chúng ta ngày mốt cũng có thể đi.” Cô bá đạo tuyên bố.
“Tôi đi rửa mặt chải tóc trước rồi mới làm bữa sáng, anh cũng tự xử lý đi, đúng rồi, nếu như muốn tắm rửa, nước phải nóng mới được. Nếu anh dám bị sốt lần nữa, tôi sẽ đánh anh.” Cô ấy vung nắm đấm nhỏ đe dọa.
“Được rồi, anh đã biết.” Anh dịu dàng cười nhìn Duy Duy đi ra khỏi phòng, sự quan tâm của cô luôn không giống người thường.
Kết quả là, ngày đầu tiên của lễ hội ẩm thực, hai người ở nhà xem phim, trò chuyện. Vốn dĩ Duy Duy muốn Phàn Viêm Thu nằm trên giường nghỉ ngơi, nếu như không phải anh kiên trì không cần.
Mấy ngày kế tiếp, hai người báo danh ở lễ hội ẩm thức không thiếu một ngày, nhưng mà, lần này Duy Duy khá chú ý đến nghỉ ngơi, không hề giống như lúc trước chơi điên cuồng nữa. Cô suy nghĩ một chút, sợ Phàn Viêm Thu phát sốt chắc là bởi vì quá mệt mỏi, suy nghĩ một chút, lần trước là bởi vì ngồi máy bay đường dài, lần này là bởi vì đi du lịch liên tục mấy ngày không ngừng, cho nên cô khá chắc chắn là bởi vì quá mệt mỏi mới dẫn đến sinh bệnh, nói như vậy, phải thu liễm một chút.
Từ sân bay đi ra, Duy Duy hít một hơi không khí quen thuộc, lại thở ra, “Ôi, vẫn là chỗ của mình tốt nhất.” Cô nheo mắt lại, thật sự vui vẻ.
Kết quả, chờ đến khi cô thật sự bước vào cửa nhà mình, mới ảo não gõ mình một cái, bởi vì, từ Phàn Viêm Thu sinh bệnh đến khi về nhà, cũng không có cách nào hỏi ra miệng, hỏi rốt cuộc anh đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại có vết thương đó? Vì sao thay đổi thành như vậy?
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tình Yêu Của Anh, Em Không Muốn
- Chương 6