Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tình Yêu Của Anh, Em Không Muốn

Chương 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Mây.

“Nói như vậy đi, 6 năm trước em kết hôn với Phàn Viêm Thu, nhưng một năm sau, em đã để lại giấy ly hôn đã ký rồi chạy trốn.” Duy Duy nói một cách bình tĩnh.

Lần đầu tiên, Diệp Thu Phong bị lời nói của Duy Duy làm cho trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn nói không nên lời.

Qua một lúc lâu, cô ấy mới ngơ ngác nói: “Trời ơi, em không nói đùa đó chứ?”

“Chị nhìn bộ dạng của của em giống nói đùa lắm sao?” Duy Duy cắt bánh kem xong, bày một ít ở trong tủ trưng bày.

“Chính là bởi vì bộ dạng của em không giống, cho nên chị mới giật mình!” Thật vất vả Diệp Thu Phong mới có thể phản ứng lại một cách bình thường, “Đây là có chuyện gì, 6 năm trước, em chỉ mới bao nhiêu tuổi chứ?”

“Khi đó cũng gần hai mươi tuổi.”

“Trời ơi, chị thật sự không có cách nào tưởng tượng được chuyện em là một người phụ nữ đã kết hôn!” Diệp Thu Phong rót một ly nước chanh lạnh lớn để làm cho bản thân mình tỉnh táo một chút.

“Ôi, xin đừng nói những từ ngữ kinh khủng như vậy được không?” Này, phụ nữ đã kết hôn, nghe thật khó chịu!

“Này…… Vì sao em lại muốn chạy trốn?” Diệp Thu Phong tò mò muốn chết.

Phàn Viêm Thu, trong giới thương nhân nổi tiếng là tính tình ôn hòa, làm người như được tắm mình trong gió xuân, nhưng với thủ đoạn cao siêu của Phàn Viêm Thu, huống chi với dáng vẻ là người tình trong mộng của biết bao nhiêu phụ nữ, Duy Duy dễ dàng từ bỏ anh ta như vậy, chẳng lẽ không cảm thấy đáng tiếc sao?

“Cái này……Thật ra cũng không phải nguyên nhân quá phức tạp, chính là vấn đề giữa mẹ chồng nàng dâu, mà người làm chồng lại quá nhu nhược.” Nghĩ đến chuyện cũ lại thấy không đành lòng, nhưng Duy Duy cũng chỉ mỉm cười.

Nhu nhược? Phàn Viêm Thu nhu nhược? Diệp Thu Phong giống nghe được ngôn ngữ ngoài hành tinh. Những năm gần đây, biểu hiện của Phàn Viêm Thu ở trên thương trường rõ như ban ngày, tuy rằng tính tình anh ôn hòa, nhưng lúc nên dùng dùng đoạn thì chắc chắn anh sẽ không nhân nhượng. Trên thực tế, người này giảo hoạt như hồ ly, thường thường làm người khác rớt vào cái bẫy anh lập ra mà không tự biết. Một người như vậy, thế mà làm Duy Duy —— vợ trước của anh nói anh nhu nhược.

Điều này…… Thật sự quá đáng sợ!!

“Ừm…… Duy Duy em chắc chắn người em đang nói chính là Phàn Viêm Thu kia sao?”

“Em rất chắc chắn người em nói chính là —— Phàn Viêm Thu kia.” Duy Duy mỉm cười khẳng định lại một lần nữa.

Bất ngờ, cô nhớ tới mẹ chồng trước đây của mình, một bà mẹ chồng vừa ham danh lợi vừa bắt bẻ nhất trên đời, mà người chồng kia của cô, sự hiếu thuận của anh, làm cho anh trở nên nhu nhược, có lẽ năm đó quả thật cô có hơi xúc động, nhưng cho đến hiện tại, một chút cũng không hối hận vì quyết định năm đó của mình.

“Duy Duy, có phải chị hoa mắt rồi không, em đang cười, nói đến quá khứ không thể chịu đựng được như vậy, thế mà em vẫn cười?” Diệp Thu Phong hét lên một cách khó hiểu.

“A, Thu Phong chị không vui vẻ vì em sao?” Duy Duy mỉm cười.

“Em từ bỏ một người đàn ông tốt như vậy, em nói xem chị nên vui mừng vì cái gì?”

“Em được tự do…… Hoặc là còn có ước mơ.”

“Em không hối hận sao?”

“Đúng vậy, em không bao giờ hối hận vì quyết định lúc trước, trên thực tế em thật sự vui mừng mình năm đó mình đã có được dũng khí kia.” Duy Duy nhắc lại lần nữa.

“Tuy rằng chị còn là chưa biết rốt cuộc em vui mừng vì cái cái gì, nhưng chỉ cần em cảm thấy tốt, thì không thành vấn đề, không phải sao?” Diệp Thu Phong thản nhiên mỉm cười.

Lúc trước cũng bởi vì tính cách hai người đều là kiểu có chút vô tổ chức và dễ dàng thích ứng trong mọi tình cảnh, cho nên mới trở thành bạn tốt, loại tính cách tùy tính này, làm cho các cô đều rất vui vẻ, cũng rất quý trọng tình bạn này.

“Anh, anh cảm thấy thế nào?” Phàn Tri Thu nhìn khuôn mặt tái nhợt của anh trai, lo lắng hỏi.

“Không sao, em không cần lo lắng.” Phàn Viêm Thu mỉm cười an ủi em gái.

“Anh luôn luôn rất cẩn thận, hôm nay làm sao vậy, ngày thường anh sẽ không bất cẩn như vậy?” Phàn Tri Thu thật sự rất khó hiểu.

“5 năm, anh thật sự không nghĩ tới mình còn có thể ăn cơm do Duy Duy làm. Anh…… Không thể làm cô ấy thất vọng lần nữa.”

“Nhưng mà, anh à, chỉ là một bữa cơm mà thôi. Hơn nữa, nếu mỗi ngày anh đều đi tìm chi dâu rồi trở về trong bộ dạng này, em chắc chắn anh sẽ chưa làm chi chị dâu hồi tâm chuyển ý thì mình đã mất mạng trước.” Phàn Tri Thu bất lực nhìn anh nhíu mày.

“Không sao, anh sẽ xử lý cẩn thận, đã khuya rồi, em đi nghỉ ngơi đi.” Anh mỉm cười nói với em gái.

“Vậy…… Nếu anh không thoải mái thì phải gọi em ngay lập tức đó, còn nữa, không cho phép anh như vậy nữa.” Phàn Tri Thu lo lắng dặn dò.

“Anh đã biết, bà quản gia nhỏ, mau đi ngủ đi.”

“Em đi ngủ đây, anh cũng đi ngủ sớm một chút nha.”

“Được.”

Nhìn bóng dáng em gái đi ra khỏi phòng, Phàn Viêm Thu có chút áy náy, anh biết em gái lo lắng cho mình. Nhưng không phải là anh không biết tình trạng của mình, nhưng, ngoại trừ phương pháp ngu ngốc này ra, anh thật sự không thể nghĩ ra phương pháp nào khác. Anh không thể lại làm Duy Duy thất vọng lần nữa, cho dù là chỉ là một việc nhỏ cũng không được. Làm Duy Duy thất vọng và đau khổ, anh đã nếm đủ rồi. Anh không thể lại chịu đựng đả kích khi Duy Duy biến mất một lần nữa ở trước mắt mình, cho nên, cho dù như thế nào cũng được, từng chút từng chút một, anh muốn giữ Duy Duy lại.

“Này, Duy Duy, anh ta lại đến nữa.” Diệp Thu Phong vô cùng hào hứng nói với Duy Duy đang cầm bánh kem.

“Cái gì?” Duy Duy không nghe rõ hỏi lại.

“Chồng cũ của em đó.” Cô ấy nói rõ chính là muốn xem trò hay.

“Trời ơi, rốt cuộc anh ấy làm quỷ gì vậy!” Nhìn cùng một người cùng một vị trí, Duy Duy có cảm giác hơi bức bối.

“Em không đi chào hỏi anh ta sao?” Diệp Thu Phong dùng bả vai đυ.ng vào cô.

“Em trong giống nhân viên phục vụ hay là chỗ chúng ta không có nhân viên phục vụ?” Tại sao cứ phải là cô đi chứ, thật là.

“Vậy được rồi, Tiểu Khúc, đi chào hỏi đi.”

“Cái gì?” Tiểu Khúc nhìn đến Diệp Thu Phong chỉ vào Phàn Viêm Thu.

“Chị Thu Phong, em cũng rất muốn đi chào hỏi anh chàng đẹp trai đó, nhưng anh ấy nói rõ là đang đợi chị Duy Duy. Hơn nữa, tất cả bọn em đều đã đến rồi.” Cô ấy cũng thật sự bất lực.

“Cái gì? Thì ra là như vậy à, Duy Duy, xem ra em không đi không được rồi.” Diệp Thu Phong cười thật hả hê khi thấy người gặp họa.

“Đáng ghét, anh ta có ý gì vậy chứ!!” Duy Duy bước nhanh về phía mục tiêu.

“Duy Duy!” Phàn Viêm Thu vội vàng thả bản kế hoạch thu mua trong ta ra.

“Anh có ý gì?” Một quyền đập lên trên bàn —— không có thanh âm, không có cách nào, ai bảo đây là sản phẩm làm bằng mây.

“Cái gì có ý gì?” Anh bắt đầu giả ngu.

“Tôi hỏi anh, mỗi ngày anh đều chạy tới chỗ này là có ý gì?” Duy Duy ở trong lòng bảo chính mình phải hung dữ một chút, ai bảo từ trước nay cô đều không biết cãi nhau là gì.

“Có ý gì đâu, còn không phải là đến ăn cơm sao.” Giải thích hợp tình hợp tình lý.

Lần này cô tức giận: “Vậy tại sao anh cứ một hai phải đợi tôi tới?” Nhịn xuống, cô không thể đánh anh.

“Thì ra…… Thì ra Duy Duy em chán ghét anh như vậy.” Lời nói thật đáng thương.

Khoan đã, đó là vẻ mặt gì vậy? Tại sao lại có bộ dạng đáng thương bị người ta vứt bỏ? Đầu óc Duy Duy bất động.

“Tôi không có chán ghét anh.” Duy Duy phiền não gãi đầu, “Chỉ là mỗi ngày anh đều đến như vậy, làm tôi cảm thấy có chút kỳ quái mà thôi.”

“Vậy…… Hôm nay cũng cùng nhau ăn cơm được không?”

Lại tới nữa, đây là ánh mắt gì vậy? Không thể đồng ý! Duy Duy giữ vững niềm tin của mình ở trong lòng.

“Không được, tôi đã ăn rồi, anh muốn ăn cái gì?” Nói đã ăn rồi đương nhiên là nói dối.

“À, vậy em ngồi ăn cùng anh được không?”

“Không được, tôi còn có việc phải làm. Rốt cuộc là anh muốn gì vậy?” Cô bắt đầu nghiến răng.

“Anh…… Không muốn gì cả.” Đột nhiên cảm giác thèm ăn hoàn toàn biến mất.

“Anh cái gì cũng không cần, lại cứ ngồi ở chỗ này độc chiếm hết một cái bàn của tôi?” Cô bắt đầu trừng nhìn anh.

“Vậy…… Em tùy tiện lấy một chút đồ cho anh là được, Duy Duy, em có thể nói chuyện với anh một lúc được không?” Không ổn, anh lại bắt đầu căng thẳng. Thật là nói ra cũng không ai tin, anh thật sự căng thẳng hơn khi ở trên thương trường!

“Không được, tôi còn có việc phải làm.” Vẫn là câu kia.

“À.” Thật thất vọng, anh biết Duy Duy là cố ý không để ý tới mình.

Tiếng chuông điện thoại vang lên.

“Đây, tôi là Phàn Viêm Thu.”

Thấy lông mày anh càng nhíu chặt, một lúc sau: “Bây giờ tôi sẽ trở về.”

“Duy Duy, công ty có việc, anh về trước xử lý.” Thấy anh vội vàng rời đi.

Gấp như vậy sao? Nhưng mà……

“Ồ, cuối cùng cũng đi rồi.” Thật là, nếu anh ở lại lâu hơn nữa, khó bảo toàn rằng cô sẽ không mềm lòng.

Ôi…… Cô ghét tâm địa không đủ cứng rắn của mình.

Đẩy ra cửa phòng làm việc ra, Trác Dao đã chờ ở bên trong.

“Sao lại thế này, sản phẩm của chúng ta không phải tháng sau mới đưa ra thị trường sao? Tại sao bây giờ nó đã được bán trên thị trường?” Phàn Viêm Thu đem áo khoác ném đến ghế trên, ngồi vào chỗ đối diện Trác Dao.

“Là Vương thị, vốn là tháng sau chúng ta mới ra mắt sản phẩm mới, thế mà hôm nay Vương thị đã đưa ra, hơn nữa còn gần giống với sản phẩm mà chúng ta đang phát triển, chỉ sửa đổi một hai chỗ nhỏ không quan trọng.” Trác Dao dùng bút gõ vào đầu gối.

“Phải không?” Anh mắt Phàn Viêm Thu nheo lại.

“Cậu tin tưởng bọn họ có thể tự mình nghiên cứu và chế tạo ra sao?” Trác Dao thế mà còn có thể cười hỏi.

“Cậu nói xem?” Phàn Viêm Thu không đáp hỏi lại.

“Tiếp theo, cậu muốn làm như thế nào?”

“Tiếp theo sao? Trước không cần để lộ ra bất kỳ thông tin gì, chúng ta thả một miếng mồi xuống, cá tự nhiên sẽ đến cắn.” Phàn Viêm Thu nhẹ nhàng nói.

“Cậu muốn dùng cái gì làm mồi?”

“Không phải tháng sau một dự án đấu thầu đất sao? Mấy người ‘Vương thị’ cũng tham gia, nếu thật là có cái gì, bọn họ tự nhiên sẽ làm lại một lần nữa.” Anh nhẹ nhàng đặt bẫy cho kẻ thù của mình.

“Như vậy, chuyện công việc nói xong rồi, nói cậu theo đuổi vợ lần nữa tiến triển thế nào rồi?” Trác Dao rất hứng thú hỏi.

Nói đến cái này, Phàn Viêm Thu chỉ biết cười khổ.

Nhìn thấy bộ dạng này của anh, Trác Dao ngạc nhiên: “Không phải chứ, cậu đừng nói với tôi là một chút tiến triển cũng không có?”

“Cậu đoán đúng rồi, quả thật là như thế. Hơn nữa tôi cảm thấy hình như Duy Duy không muốn gặp tôi lắm.”

“Ồ, sức quyến rũ của cậu mà cũng có ngày không có tác dụng sao? Như thế nào, sao cô ấy không thích cậu?”

“Tôi không biết, nhưng tôi cảm thấy Duy Duy thay đổi rất nhiều, cô ấy không còn là Duy Duy của trước đây nữa.”

“Trở nên tốt hơn hay xấu?” Trác Dao trêu ghẹo hỏi.

“Cậu chưa từng gặp qua Duy Duy trước kia, nếu không cậu cũng sẽ có cảm giác như vậy.”

“Nếu chưa từng gặp qua, vậy ngày mai liền đi gặp đi. Còn nữa, Tri Thu nói với tôi, cậu làm cái gì không làm, thế mà lấy sức khỏe của mình ra đùa giỡn?”

“Nhóc con kia.”

“Cậu đó, sao vừa đυ.ng phải chuyện liên quan đến vợ cậu lại trở nên ngốc nghếch như vậy! Cậu không thể sử dụng phương pháp nào tốt hơn sao?”

“Cậu nói đi, có phương pháp nào tốt hơn?” Anh khiêm tốn xin lời khuyên.

“Gãi đúng chỗ ngứa đó.” Thật là ngu xuẩn, cái này cũng phải có người dạy, Trác Dao lắc đầu thở dài.

Như vậy à, Duy Duy thích cái gì……

Phàn Viêm Thu rơi vào khổ não.

“Chào buổi chiều, Duy Duy.”

Đẩy cửa ra đi vào, Duy Duy cố gắng nhịn xuống thở dài.

“Chào buổi chiều, mời ngồi, Tiểu Linh, đi xem hai vị kia gọi cái gì?” Duy Duy giả vờ vô cùng bận rộn.

“Cái kia…… Duy Duy, cái này tặng cho em.” Hôm qua anh đã suy nghĩ thật lâu mới quyết định tặng cái này, anh nhớ rõ Duy Duy thích màu xanh lam.

Đột nhiên có một bó hoa diên vĩ xuất hiện ở trước mặt khiến cô giật nảy mình, “Cái này……” Ánh mắt khẩn cầu một lần nữa khiến cô không thể nói ra lời từ chối. “Vậy cảm ơn, hoa rất đẹp.”.

||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||

“Em…… Em thích là được.” Vẻ mặt vui vẻ của anh lại khiến cô bất lực.

“Đúng rồi, đây là bạn của anh, Trác Dao. Trác Dao, đây là Duy Duy. “

“Xin chào, chị dâu.” Trác Dao ngầm quan sát người phụ nữ trước mặt.

“Chào anh, gọi tôi là Duy Duy là được, hơn nữa chúng tôi đã ly hôn từ lâu rồi.” Duy Duy mỉm cười sửa lại.

“Chưa ly hôn, chúng ta chưa ly hôn.”

Duy Duy trừng anh: “Anh nói cái gì, không phải tôi đã ký tên rồi sao?”

“Anh không ký, anh xé cái kia rồi.” Trong lòng thật đau đớn, Phàn Viêm Thu lặng lẽ nắm chặt nắm tay.

“Tôi nói hai người, nhất định phải đứng ở đây để thảo luận vấn đề này sao?” Trác Dao phá vỡ cục diện bế tắc, “Không bằng ngồi xuống nói chuyện rõ ràng thì sao?”

“Được thôi, tôi cũng muốn nói rõ ràng, chúng ta vào bên trong nói đi.” Duy Duy cứng đờ đi phía trước.

“Anh nói anh không ký tên là có ý gì?” Rất tối, Lam Duy Duy, biểu hiện của cô không tồi, thậm chí còn pha trà, mỗi người một ly.

“Chính là ý trên mặt chữ, anh không ký vào đơn ly hôn kia.” Phàn Viêm Thu nắm chặt ly trà.

“Vì sao?” Cô đặt ly trà trong tay xuống, bình tĩnh hỏi.

“Sao anh có thể ký, anh…… Anh còn yêu em!”

Duy Duy tuyệt đối không thừa nhận vừa rồi tim mình đập nhanh hơn một chút.

“Tôi tin tưởng năm đó khi tôi rời đi đã nói rất rõ ràng, tôi muốn bắt đầu lại từ đầu, tôi không muốn chúng ta có bất kỳ mối quan hệ không rõ ràng nào nữa.”

“Vì sao, em không yêu anh sao?”

“Không, năm đó lúc rời đi, tôi còn yêu anh, nhưng sau nhiều năm như vậy, đã không còn yêu nữa. Thật ra anh có ký hay không cũng không sao cả, dù sao chúng ta cũng đã ly thân năm năm, tôi có thể đến văn phòng luật sư nộp đơn ly hôn.”

“Không…… Không cần như vậy, Duy Duy! Anh biết năm đó anh thật sự rất tồi tệ, nhưng mà, xin em hay cho anh một cơ hội nữa, anh sẽ theo đuổi em một lần nữa, anh nhất định sẽ làm em yêu anh lần nữa, xin em Duy Duy!” Phàn Viêm Thu không cách nào để cho mình không sợ hãi, anh thật sự sợ ngày mai Duy Duy sẽ đến văn phòng luật sư làm thủ tục kia.

Duy Duy trừng mắt nhìn anh không nói nên lời.

“Duy Duy, em…… Không muốn đồng ý anh sao?” Phàn Viêm Thu căng thẳng hỏi.

“Anh…… Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Bỏ người cũ đón người mới không tốt hơn sao?” Cô khó hiểu hỏi.

Lần này đổi lại là Phàn Viêm Thu trừng mắt nhìn cô: “Em đang nói cái gì, cái gì mà bỏ người cũ đón người mới, từ trước đến nay cũng chỉ có một mình em, người anh yêu chỉ có một người là em, người anh muốn cùng chung sống cả đời cũng cho tới bây giờ cũng chỉ có em.”

“Tôi tưởng tôi hiểu ý của anh, nhưng mà…… Tôi cần phải nói cho anh biết, bây giờ tôi không muốn và không cần một người đàn ông gọi là chồng để chia sẻ bất cứ chuyện gì trong cuộc sống của tôi.” Duy Duy bình tĩnh bưng ly trà lên, giống như vừa rồi bọn họ căn bản chưa từng nói chuyện với nhau.

“Không sao, anh rất muốn chia sẻ tất cả mọi thứ của anh với vợ, còn vợ anh, ngoại trừ Lam Duy Duy ra, anh sẽ không nghĩ đến bất cứ ai. Vì vậy, cô Lam Duy Duy, xin hãy để cho anh theo đuổi em một lần nữa!” Phàn Viêm Thu vô cùng chân thành nắm tay cô.

*

Duy Duy ngồi đối diện với máy tính một chữ cũng đánh không ra, bởi vì thật ra tất cả những gì Phàm Viên Thu nói đã vang vọng trong đầu cô cả buổi chiều hôm nay. Trên thực tế bây giờ nhớ lại, nàng có cảm thấy hơi khó tin, sau đó liền cảm thấy hối hận. Cô hối hận vì ngay từ đầu cô đã không hét lên với Phàn Viêm Thu, nói với anh mình không muốn bị anh theo đuổi, không muốn ở bên nhau một lần nữa. Nhưng mà…… Cô đã bị sốc đến mức ngây người, đến nỗi cả buổi chiều cô đều ở trong trạng thái mê man, cho đến khi “Vi Phong Ốc” đóng cửa cô vẫn chưa thể hoàn hồn lại.

Cô gõ đầu, ý muốn làm cho mình tỉnh táo một chút, cố gắng tìm ra manh mối.

Nhưng mà cô nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ nghĩ đến câu nói kia của Phàn Viêm Thu nói “Xin hãy để cho anh theo đuổi em một lần nữa”, a, trời ơi! Lần thứ 1001 cô thở dài, rốt cuộc là tên kia đã phát điên cái gì vậy? Thật là, cô đã tự giác buông tay, để cho anh đi tìm một người mới…… Bất kể là chuyện gì cũng tốt, tại sao anh không thể cảm nhận được nỗi khổ của cô chứ? Thật là, không phải nói đàn ông đều là có mới nới cũ sao?

Hành động sau khi quyết tâm là đáng kinh ngạc. Bắt đầu từ ngày hôm sau, Phàn Viêm Thu luôn ở xung quanh Duy Duy. Mỗi lần mở cửa hàng, anh đều đến báo danh, mỗi ngày còn tặng những loại hoa khác nhau, quả thực coi “Vi Phong Ốc” là phòng làm việc của mình, khiến cho Duy Duy nghi ngờ lời Diệp Thu Phong nói lúc trước, cái gì người mạnh mẽ trong giới thương nhân, đều là giả đúng không?

Cầm trên tay là bình hoa còn lại cuối cùng trong cửa hàng, nghĩ đến đây, Duy tức giận trừng mắt nhìn Phàn Viêm Thu.

Phàn Viêm Thu bị cô trừng không biết làm sao.

“Ừm…… Duy Duy em……”

“Anh cái gì, anh không biết anh tạo ra cho tôi rất nhiều phiền phức sao?” Cô tức giận nhưng vẫn cẩn thận cắm hoa hướng dương vào bình hoa, cô thích hoa, cho dù tức giận, cũng sẽ không đối xử thô bạo với hoa.

“Em…… Không thích hoa hướng dương sao?” Phàn Viêm Thu chỉ có thể nghĩ đến cái này, nhưng mà thoạt nhìn cũng không giống, anh cẩn thận nhìn cô.

“Không phải không thích.” Ôi, cô hận chính mình thành thật, “Nhưng mà anh xem, anh tặng hoa quá nhiều, cho dù là làm đẹp mặt tiền cửa hàng, cũng không cần nhiều như vậy, cũng không có chỗ bày.” Cô đau đầu nhìn chỗ hoa, có hoa tươi cũng được, nhưng cô không muốn cửa hàng của cô thoạt nhìn trông như là nơi sinh sống của hoa, huống hồ nó không hợp phong cách đơn giản của cô.

“Vậy em thích cái gì?” Hai mắt Phàn Viêm Thu lập tức sáng rực rỡ nhìn cô.

“Anh rất rảnh rỗi sao? Cũng không có cồng việc cần phải làm sao?” Cô trừng mắt nhìn anh.

“Không phải, cùng lắm thì anh phân công công việc cho cấp dưới làm, nên bản thân cũng không cần bận rộn như vậy.”

“Cút ngay, đừng làm trở ngại việc buôn bán của tôi.” Duy Duy không khách khí đuổi anh.

“Vậy đợi tiếp theo cùng nhau ăn cơm trưa nha.” Anh quyến luyến không xoay người, định trở về vị trí của mình.

“Anh có phiền hay không vậy.” Duy Duy tức giận nhìn về phía ly hồng trà Ceylon, đây là loại Phàn Viêm Thu thích uống.

Cô nói với chính mình, hành động theo quán tính, không phải cố ý vì anh mà làm.

“Chào, Duy Duy, chị tới hỗ trợ.” Diệp Thu Phong đẩy cửa bước vào.

“Chào, hôm nay chị lại rảnh?” Người phụ nữ này này trước kia một tuần cũng không tới được mấy lần, nhưng từ khi Phàn Viêm Thu kia bắt đầu mỗi ngày tới nơi này diễn trò hay, nên đã đến rất thường xuyên.

“Ha ha, thân là một trong những ông chủ, chị cũng nên làm một chút nghĩa vụ.” Diệp Thu Phong nói những lời nói dối vụng về mà đến chó cũng không tin.

“Chào, Phàn Viêm Thu.” Diệp Thu Phong nhìn về góc kia chào hỏi, may mắn lúc này khách rất ít, nếu không thật sự là vô cùng mất mặt.

“Chào, Thu Phong.” Người đàn ông kia cũng vui vẻ đáp lại.

Gai tên này, nhìn thấy bọn họ như vậy, Duy Duy thật sự chỉ muốn ôm đầu.
« Chương TrướcChương Tiếp »