Chương 2

Edit: Mây.

“Vi Phong Ốc” khai trương đến bây giờ đã được hai tháng, không biết là lựa chọn địa điểm tốt, hay là đồ ăn quá ngon, dù sao thì số lượng khách cũng không giảm.

“Duy Duy, em làm điểm tâm ăn ngon quá!” Diệp Thu Phong dùng vẻ mặt hạnh phúc cảm thán lần thứ N.

“Này, Thu Phong, tuy rằng làm ăn tốt thì vui, nhưng em không rảnh để tập trung vào các chuyên mục của tạp chí.” Duy Duy rất là phiền não.

“Có sao đây, cũng không phải chỉ có một phương pháp, huống hồ chị cũng muốn điều chỉnh nội dung tạp chí một chút.” Diệp Thu Phong không thèm để ý bỏ bánh kem vào trong miệng.

“Chị lại có ý tưởng mới?”

“Chị muốn thêm chuyên mục ẩm thực trong tạp chí. Mặt khác, sẽ xóa bỏ chuyên mục du lịch, em xem thế nào?”

“Được đó, dù sao nhiều năm như vậy, cũng muốn yên ổn một chút. Em cũng muốn giảm bớt thời gian đi du lịch, có lẽ thật sự phải điều tiết một chút.”

“Tùy em, muốn đi lúc nào thì đi, dù sao tạp chí cũng không phải không có nội dung đăng. Huống hồ ngoại trừ bỏ em còn có các chuyên mục ngắn.”

“Cảm ơn, Thu Phong.”

“Thôi đi, dù sao em ngây ngốc tại ở chỗ này chị cũng có lộc ăn.”

Bởi vì ở tạp chí thêm chuyên mục ẩm thực, hơn nữa viết rõ tư liệu là từ “Vi Phong Ốc” cung cấp, bởi vậy mức độ phổ biến của “Vi Phong Ốc” tăng lên rất nhiều. May mắn người khác không biết ông chủ của “Vi Phong Ốc” chính là tác giả Lan Y phụ chuyên mục này của《Lá phong》, nếu không thì mọi càng chuyện càng tệ hơn.

“Anh trai, em biết một gian cửa hàng rất nổi tiếng, chúng ta đi thử một lần được không?” Phàn Tri Thu nhìn vẻ mặt Phàn Viêm Thu nói.

“Nhưng anh còn có việc phải làm, nếu không, em gọi Trác Dao đi cùng em được không?” Phàn Viêm Thu vừa nhìn bản kế hoạch trên tay vừa phân tâm trả lời em gái.

“Không được, dù sao công việc cũng không chạy trốn được, hơn nữa giữa trưa anh cũng chưa ăn cơm, được rồi, đi cùng em đi, em đói bụng.” Phàn Tri Thu làm nũng, cô biết người anh trai thương cô cuối cùng chắc chắn sẽ đồng ý.

“Vậy…… Em chờ anh một hồi, chờ anh xem xong cái này rồi đi.” Đối với em gái hiếm khi sống cùng nhau từ nhỏ, anh rất ít khi từ chối cô ấy.

“Được, vậy anh phải nhanh một chút đó.” Ha ha, rốt cuộc cũng đồng ý rồi.

“Anh, chính là chỗ đó.” Phàn Tri Thu chỉ vào bảng hiệu “Vi Phong Ốc” vui vẻ nói.

Lôi kéo anh trai đẩy cửa đi vào ngồi xuống, có nhân viên phục vụ bưng nước chanh lạnh đến.

“A, chọn cái nào mới được nhỉ?” Phàn Tri Thu cầm MENU làm bằng giấy tái chế, nhìn tới nhìn lui, không biết nên chọn cái gì mới được.

Phàn Viêm Thu chậm rãi đánh giá cách trang trí trong tiệm. Mặt tiền cửa hàng rất lớn, đặt hơn mười bộ bàn ghế làm bằng mây, phía trên đặt một giỏ hoa khô nho nhỏ, trần nhà treo mấy ngọn đèn chùm, tỏa ra ánh sáng nhu hòa ấm áp. Trên tường hai bên treo một vào món đồ trang trí rất đặc sắc, nhìn thấy chúng được tìm kiếm cẩn thận từ các nơi trên thế giới, còn treo một vào ảnh chụp, có lẽ là chủ tiệm đi du lịch khắp nơi chụp được. Toàn bộ cửa hàng mang lại cảm giác khá ấm áp và giản dị.

“Anh, anh muốn ăn cái gì?” Phàn Tri Thu hoàn toàn không thể chọn được đành hỏi Phàn Viêm Thu.

“Em thích ăn cái gì thì chọn cái đó.” Phàn Viêm Thu hoàn toàn không có cách nào lý giải nỗi khổ não của em gái.

“Nhưng mỗi một loại hình như đều rất ngon, em không chọn được.” Phàn Tri Thu thật sự là vô cùng khổ não, bánh hạt dẻ, bánh đậu đỏ, bánh phô mai… Ôi, thật khó xử.

“Vậy…… Hôm nay anh đặc biệt đề cử loại bánh nào?”

“Được…… Được ạ.”

Đưa cho nhân viên phục vụ.

“Hôm nay chúng tôi có bánh kem anh đào mới và bánh pudding anh đào, hai vị muốn thử một chút không?”

“Được, vậy hai phần bánh kem anh đào cùng và bánh pudding anh đào, một ấm trà hoa cúc.”

“Oa, ngon quá!” Phàn Tri Thu một miếng tiếp một miếng, hoàn toàn không ngừng lại được.

Thật ngon, đến cả Phàn Viêm Thu không thích ăn đồ ngọt cũng âm thầm tán thưởng. Bánh kem dày đặc tinh tế, mùi hương đậm đà, hơn nữa không quá ngọt. Vừa ăn, đột nhiên cảm thấy cảm giác này giống như đã từng quen biết, bởi vì này bánh kem này giống như bánh kem Duy Duy làm, Duy Duy cũng không làm bánh kem quá ngọt.

“Oa, pudding cũng thật ngon.”

Em gái tán thưởng cắt đứt cảm xúc của Phàn Viêm Thu.

“Đúng vậy, bánh kem chỗ này làm rất ngon.”

“Vậy…… Lần sau anh phải đi cùng em nha!”

“Không được, lần sau gọi Trác Dao đi cùng em đi.”

“Vì sao, anh không thích đồ ăn chỗ này à?” Không phải đâu, anh cũng nói ăn ngon mà.

“Không phải, chỉ là đồ ăn chỗ này rất giống Duy Duy làm.”

“À.” Phàn Tri Thu không nói gì, mỗi lần nói đến chị dâu anh trai đều như vậy, đối với nỗi khổ tương tư này của anh trai tuy cô hiểu được nhưng cũng không có cách nào.

“A, bà chủ thật xinh đẹp.” Anh trai vẫn im lặng khiến Phàn Tri Thu không còn lời nào để nói.

“Ừm.”

“Thật sự xinh đẹp, anh nhìn xem.” Anh trai không hề phản ứng làm cô ấy có hơi uể oải, trong lòng anh trai cũng chỉ chứa được một người phụ nữ là chị dâu.

Bị em gái làm phiền Phàn Viêm Thu ngẩng đầu lên, theo bản năng nhìn phía quầy.

Lần này làm cho anh như bị điện giật.

Duy Duy?

Hắn không dám tin tháo kính xuống dụi dụi mắt, thật sự là Duy Duy.

Anh đứng lên, ngay cả ghế dựa cũng đυ.ng ngã, “Bang” khiến cả phòng chú ý, nhưng anh vẫn không quan tâm, anh đi thẳng về phía quầy.

Tiếng vang đương nhiên cũng khiến Duy Duy chú ý, cô ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy người mà mà cô không thể ngờ tới được.

Phàn Viêm Thu? Sao anh lại ở chỗ này?

Trong lúc ngơ ngác anh đã đi tới trước mắt.

“Duy Duy!” Phàn Viêm Thu dường như không thể tin được vuốt ve gò má cô.

Cô phản xạ lùi lại một bước, “Đã lâu không gặp.” Đầu óc cô hơi choáng váng, chỉ là chào hỏi theo phản xạ.

Phàn Viêm Thu nhìn bàn tay thất bại của mình, dường như có chút không thể tin được Duy Duy lại né tránh mình.

Duy Duy đối diện với máy tính, cũng không gõ được một chữ, cô còn đang nghĩ đến sự hỗn loạn buổi chiều ở “Vi Phong Ốc”. Đối với việc bản thân cô rốt cuộc nên thuyết phục Phàn Viêm Thu rời đi như thế nào, cô cũng không nhớ rõ, chỉ mơ hồ giống như nhớ rõ cam đoan với anh là cô sẽ không tự dưng rời đi, anh muốn tìm cô, lúc nào cũng có thể đến “Vi Phong Ốc”. Tuy rằng cô cảm thấy chuyện này rất buồn cười, cô căn bản không cần phải cam đoan với anh cái gì, nhưng mà bộ dáng của anh khiến cô bất đắc dĩ cam đoan.

Nhưng mà nói đến Phàn Viêm Thu, 5 năm không gặp hình như anh đã thay đổi rất nhiều, tuy rằng vẫn nhu hòa như cũ, nhưng giống như lại khá kiên cường dẻo dai, khá…… Cô cũng không nói bất cứ điều gì, nhưng nó làm cho mọi người cảm nhận được một cảm giác đáng tin cậy. Năm năm xa cách với, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, làm cho anh có thay đổi lớn như vậy. Nếu như chỉ nói thành thục, cô thật sự có chút không tin. Với tính tình nhu nhược trước kia của anh, cô còn tưởng rằng cả đời anh vẫn sẽ như vậy.

Quên đi, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì đây, thật ra anh thay đổi cũng coi như là chuyện tốt, cô mỉm cười gõ xuống chữ đầu tiên. Dù sao tất cả mọi thứ của anh đều không còn liên quan đến cô nữa, cho dù là quan tâm, cũng coi như là bạn bè bình thường quan tâm nhau.

Trên tay cầm sách, nhưng trong đầu Phàn Viêm Thu chỉ nghĩ đến chiều nay. Bất ngờ gặp lại nhau, làm anh thật sự thật vui mừng.

Nhưng mà, có cái gì đã thay đổi? Anh hơi khổ não, không phải là anh không nghĩ tới, thời gian năm năm, không có thay đổi mới là không bình thường, nhưng anh không nghĩ tới Duy Duy lại thay đổi lớn như vậy. Tuy rằng chỉ là trong chốc lát, nhưng anh nhìn ra được, Duy Duy đã không còn là Duy Duy trước kia, cô trở nên tự tin, nhưng trong tự tin mang theo một loại bất cần không chút để ý, dường như… Là một cảm giác mà anh không thể nói nên lời. Nhưng anh cảm giác được, Duy Duy nhìn thấy anh hình như không vui vẻ như anh nhìn thấy cô. Phản ứng của cô giống như… Nó giống như gặp lại một người bạn bình thường đã lâu không gặp.

Nghĩ đến đây, trong lòng anh đột nhiên dâng lên cảm giác sợ hãi và đau lòng không cách nào nói ra. Duy Duy kia vốn đáng yêu như vậy, khi đó cô hoàn toàn coi anh là trọng tâm của cuộc sống, là làm sao thay đổi cô? Bắt đầu từ khi nào, anh đã trở thành một người bạn bình thường trong trái tim cô?

Đó có phải là vì anh không? Bởi vì anh không đủ tốt, bởi vì anh nhu nhược, bởi vì anh……

Là anh sai, không phải sao?

Nhưng mà, Duy Duy, em không biết anh yêu em đến mức nào sao? Anh chưa bao giờ quên em, chưa bao giờ ngừng yêu em!

Hiện tại, anh còn có cơ hội cứu vãn lại trái tim của Duy Duy không? Còn có cơ hội giành lại tình yêu của Duy Duy không?

Tuy rằng từ trong đáy lòng lo sợ không yên, nhưng Phàn Viêm Thu vẫn hạ quyết tâm phải dùng hết mọi thứ biện pháp, anh muốn Duy Duy trở về bên cạnh mình một lần nữa.

“Duy Duy, em tới rồi.” Diệp Thu Phong đứng ở quầy chào Duy Duy đang cầm bánh ngọt đi vào cửa, “Đúng rồi, bên kia có người chờ em rất lâu rồi. Diệp Thu Phong chỉ vào cái bàn ở trong góc.

Ai vậy? Duy Duy quay đầu, rõ ràng là Phàn Viêm Thu.

“Là lạ, kia không phải Phàn Viêm Thu của Phàn thị sao? Duy Duy, em quen anh ta hả?” Đối với người ít khi làm quen với người khác như Duy Duy đương nhiên có người tìm thì sẽ rất tò mò, càng đừng nói người kia thế mà lại là Phàn Viêm Thu. Cho nên, lòng hiếu kỳ của cô ấy như lũ lụt tràn lan cũng là có thể hiểu được.

“Cái này à, nói ra rất dài, có cơ hội nói cho chị nghe.” Duy Duy thoái thác.

“Cái gì có cơ hội, hạn trong hôm nay em phải nói rõ ràng!” Diệp Thu Phong là tuyệt đối không thể để cho Duy Duy có cơ hội bỏ trốn, “Bây giờ, mời em đi tiếp đón khách hàng trước” Cô ấy đẩy Duy Duy đi về phía trước.

Kỳ thật Duy Duy rất bất đắc dĩ, anh tới làm gì vậy? Hơn nữa tìm cô làm gì chứ?

Thật ra từ Duy Duy vừa vào cửa Phàn Viêm Thu đã nhìn chằm chằm Duy Duy, nhìn thấy Duy Duy đi về phía mình, anh thật sự rất căng thẳng. Bất giác, anh bóp chặt bản kế hoạch trong tay.

“Chào, buổi chiều tốt lành.” Người tới là khách, Duy Duy nói với chính mình.

“Buổi chiều tốt lành!” Phàn Viêm Thu cố gắng nói với chính mình giữ cho biểu hiện ra bên ngoài không được quá căng thẳng.

“Cái kia……Anh muốn gọi gì không?” Ôi…… Thật nhàm chán, có thể đừng để ý đến anh được không, Duy Duy gào thét ở trong lòng.

“Anh…… Anh…… À, chỗ này có cơm trưa không?” Trời ơi, mình đang nói cái gì vậy? Phàn Viêm Thu gào thét ở trong lòng.

“À, có chứ, nhưng mà khá đơn giản.” Đối với vấn đề của anh, Duy Duy thật sự cảm thấy rất kỳ quái, ngồi chờ cô hồi lâu chính là để hỏi cô có cơm ăn không? Điều này cũng rất kỳ lạ.

“Vậy…… Anh muốn ăn cơm.” Trời ơi, mày hẳn là nên hỏi cô ấy có muốn ra ngoài ăn cơm không chứ, Phàn Viêm Thu vì lời nói của mình không khống chế được mà than thở trong lòng.

“Anh muốn ăn gì?” Khách hàng, khách hàng, Duy Duy nói ở trong lòng.

“Thanh đạm một chút là được, không sao cả.” Phàn Viêm Thu cuối cùng cũng buông tha kháng chiến, nhận mệnh thuận theo hệ thống ngôn ngữ của mình.

“Vậy anh đợi một lát.” Duy Duy xoay người rời đi.

“Duy Duy!” Phàn Viêm Thu gọi cô lại, “Em có thể ăn cùng anh không?”

“Cái đó…… Không tốt lắm đâu.”

“Duy Duy!” Phàn Viêm Thu vô cùng mong đợi nhìn cô.

Khụ, đây là cái gì ánh mắt gì vậy? Duy Duy thật sự không muốn để ý tới anh, nhưng mà……

“Vậy…… Được rồi.” Dù sao cô cũng chưa ăn cơm, cô nói trong lòng mình.

Cơm của Phàn Viêm Thu là cơm chưng lá sen với thịt gà xào nấm hương, cơm của Duy Duy xương sườn xào nấm hương, ăn kèm với canh đậu phụ cá tươi ngọt thanh ngọt, bưng lên hơi nóng bốc lên.

“Ồ, thơm quá. Sau này chắc sẽ thường xuyên đến đây ăn cơm.” Phàn Viêm Thu dường như rất tùy ý cầm thìa đũa lên ăn.

Duy Duy không nói một lời ăn cơm rồi uống canh, trên thực tế, trong lòng lại hét lên: Không, tôi không muốn kiếm tiền của anh!

Hai người không nói chuyện với nhau, thời gian cơm trưa cứ trôi qua như vậy.

Duy Duy trừng mắt nhìn Phàn Viêm Thu hình như còn một nửa cơm, “Anh không ăn sao?” Sao lại thế này, cô ấy nhớ rõ lượng cơm của người này gấp đôi cô, cho nên mới làm một phần lớn như vậy.

“Không có, chỉ là anh ăn từ từ mà thôi.” Phàn Viêm Thu lại cầm đũa lên ăn.

“Em xem, anh ăn xong rồi.” Phàn Viêm Thu vui vẻ nói.

“À, em thu dọn trước.” Quái nhân, chỉ là ăn cơm mà thôi, có cần vui vẻ như vậy không? Chẳng lẽ anh cho rằng rất khó ăn? Hừ, tốt hơn là anh không nên quay lại.

Duy Duy rửa chén xong đi ra, đã không thấy bóng dáng Phàn Viêm Thu.

“Sao thế, anh ta đi rồi sao?” Duy Duy ầm lấy ly trên quầy lau.

“Đúng vậy, vừa rồi không biết vì sao, hình như rất gấp.” Diệp Thu Phong phân loại cà phê.

Duy Duy thở hắt ra, cô tuyệt không thừa nhận cô có căng thẳng, chỉ là, bị ảnh hưởng một chút mà thôi.

“Đúng rồi, em còn chưa nói với chị làm sao quen được Phàn Viêm Thu đâu? Còn ăn cơm cùng anh ta.” Diệp Thu Phong nhưng không quên “bức cung” chuyện này.

Ôi, trốn không thoát sao? “Cái đó, bây giờ đang rất bận, chờ lúc nào rảnh lại nói được không?” Cô hấp hối giãy giụa.

“Làm sao có thể?” Giật lấy khăn lay từ tay Duy Duy, nhanh cất luôn cái ly, “Nhìn xem, hiện tại không phải rất rảnh sao? Thời gian bận rộn còn chưa tới, chấp nhận số phận đi.”

Xui xẻo!!

“Nói như vậy, Em…… Đã từng kết hôn.” Duy Duy cuối cùng cũng nói ra.

“Cái gì?” Điều này đối với Diệp Thu Phong so với bom hạt nhân nổ càng đáng kinh ngạc hơn.