Chương 4
“Đêm buông xuống, lúc những tổ chức bắt đầu hoạt động. Không cảnh chém gϊếŧ đầy máu me thì là những cuộc họp làm ăn đầy nguy hiểm. Ác ma lại khác, mỗi tuần chỉ họp lại một lần để tránh đi sự rình rập của các tổ chức khác. Vì thế nên Ngọc cũng rất thoải mái vào buổi tối, thời gian lúc này của cô trôi qua rất chậm, những việc cần làm đã hoàn thành từ lâu, không có thứ gì phải bận tâm. Cô quyết định rời khỏi nhà, đi tìm hiểu thêm về thành phố. Có ai biết được, tên nào đấy cũng ở đó, hai người lại gặp nhau. Chính anh đã cứu cô...”
Để tránh khỏi việc các bác công an ra đường kiểm tra nên cô đi bộ. Được một lúc, cảm giác bị theo dõi bám lấy cô không ngừng. Cô dừng lại, ngoảnh về phía sau... không có một ai theo cô. An tâm bước tiếp, cô rẽ vào một con đường vắng tanh không có lấy một bóng người mà không hề hay biết là mình đang lạc đường, càng đi vào sâu càng nguy hiểm. Chuẩn chính hãng là người không biết gì về thành phố. À! Đúng hơn là nai tơ ngơ ngác đi đâu cũng chẳng hay, thật là...
Cô cứ đi mãi, đi mãi... Khoảng 5 phút sau, phát hiện ra là đường cụt, cô quay người, định bụng ra khỏi đó. Vừa được hai bước, một toán người xông ra chặn đường, vừa đứng vừa khoanh tay trước ngực, mặt gian xảo. Một tên vênh mặt lên:
- Cô em đi đâu đấy! Sao lại vào chỗ này!
-.........
- Sao không nói gì cả? Câm hả?
-........
- Thế cũng được, khỏi cần bịt mồm! hahaha, để bọn này... hưởng thụ cô em một tí nhé!
- Tôi... rất ghét bị làm phiền. Tránh!_ Ngọc nhấn mạnh từng chữ, giọng lạnh lùng có chút lo sợ. Sống ở đời như thế nhưng cô vẫn chưa một lần nào tiếp xúc với loại người này, chỉ là nghe trên sách báo mà thôi.
- Cô em thật ngoan cố! Nhưng... vào đây rồi sẽ không ra ngoài dễ dàng như vậy đâu! Chí ít thì..._ Tên đó nói xong liền sấn tới, đưa bàn tay chai sạn đến gần mặt cô: - Ngoan ngoãn một chút! Anh chiều!
Chưa chạm đến gương mặt của cô thì tên đó đã kêu lên oai oái. Bàn tay của hắn vừa bị cô bẻ gãy mất ngón cái. Không những thế, cô tức điên lên, bẻ thêm mấy ngón khác trên bàn tay của hắn, khiến hắn đau đớn kêu la không ngớt. Mấy tên khác nhìn thấy cảnh ấy đều đồng loạt toát mồ hôi hột, mặt trắng bệch không còn một hạt máu. Cô đẩy mạnh tên đó ra:
- Cút.
- Bọn mày... làm c...cái gì hả? T...tóm nó c...cho tao, nhanh!_ Tên đó ôm lấy bàn tay, ra lệnh. Cả đám nghe xong liền nuốt nước bọt, lao tới. Cô cười lạnh “Vẫn muốn chết, được! Tôi cho chết!“. Cô lao đến, dùng hết sức lực đánh gục mấy tên trước mặt, tên ôm bụng, đứa ôm đầu, có mấy tên thảm hại hơn bị đánh đến gãy tay gãy chân, một cảnh hết sức hoành tráng. Đánh xong, cô thở một hơi rồi bước đi. Ai ngờ... phía sau, một tên khác vơ được thanh gỗ chạy đến, một gậy giáng vào lưng cô. Cô khụy xuống, tay chống lấy mặt đất, dần mất đi lí trí. Mấy tên bị đánh nhẹ may mắn không sao liền đứng lên, vây quanh cô như chó sói nhìn thấy mồi. Một tên to con nhìn thấy cô gục hẳn liền xốc cô lên vai, cả đám cười lớn.
- Để cô ta xuống._ Một giọng nói tức giận vang lên, cả bọn quay lại nhìn. Một người con trai đứng ở đấy, ánh mắt đầy tia giận dữ.
Không để cho ai nói được lời nào, Cậu ta bước từng bước nhẹ nhàng tiến đến, đứng trước mặt tên to con đang cõng cô trên vai rồi đấm mạnh vào mặt hắn. Sau đó lại vòng ra phía sau, đá một cước vào sườn khiến hắn chao đảo. Cuối cùng, cậu ghé sát vào cổ hắn, dùng tay bẻ mạnh khiến hắn tử vong tại chỗ. Những tên khác thấy xong cảnh ấy liền chạy lấy chạy để, không dám ngoảnh lại nhìn.
Cậu bế cô vào vòng tay của mình: “Cô ăn gì mà nặng dữ!“. Đi khỏi con đường ấy, cậu đặt cô lên xe, nói với gã tài xế:
- Chuyện hôm nay coi như chưa có! Nếu ông hé răng một lời, tôi sẽ gϊếŧ chết ông.
- Vâng Vâng, tôi hiểu.
- Về nhà.
~~
Sáng hôm sau...
Trong một căn phòng màu trắng toát, Ngọc đang nằm trên chiếc giường lớn. Trán cô lấm tấm mồ hôi. Cô đang mơ, một giấc mơ khủng khϊếp...
“ - Cháy! Cháy rồi! Có ai không? Cứu, cứu!
- Bố ơi! Bố ở đâu? Về nhà nhanh đi! huhu! Mẹ ơi, chúng ta sẽ chết sao?_ Cô bé mặt mũi tèm nhem nói.
- Không đâu con! Con sẽ sống! Con phải sống! Nào đi nhanh thôi con!......
.......- Mẹ! Sao mẹ không chui ra!
- Mẹ không ra được, chỗ này quá nhỏ. Con gái, con chạy đi, chạy nhanh đi! Khụ khụ... Mẹ xin lỗi!
- Không! Mẹ! Mẹ ơi!
- Này! Cậu à! Đám cháy to lắm, chúng ta đi thôi... Thôi mà, chạy nhanh đi, nhanh lên! Chúng ta cùng ra khỏi đây._ Một cậu bé dễ thương mặt mũi lấm la lấm lép đầy những vệt đen từ đâu chạy lại, lay lay vai cô bé. Rồi cầm tay cô bé chạy thật nhanh, thoát khỏi tòa nhà đang cháy lớn. Cô bé vừa chạy vừa ngoái đầu lại nhìn, nước mắt cứ thế tuôn rơi: “Tạm biệt mẹ. Con sẽ nghe theo lời mẹ nói.””
- KHÔNG!_ Ngọc lét lên, cô như trở về từ kí ức.
Cửa phòng đột ngột mở ra, cậu ta bước vào:
- Sao. Xảy ra chuyện gì?
- Là cậu?_ Ngọc quay sang nhìn người trước mặt.
- Đã làm sao?
- Cậu... làm gì?
- Cứu cô.
- Hử? Cứu?_ Ngọc suy nghĩ một lát, nhỏ giọng. - Cảm ơn cậu, Khang.
- Còn phải đi học, dậy đi. Tôi đưa cô về nhà.
- Không cần, tôi tự đi được.
- Nhiều lời._ Cậu nói xong liền bước về phía cửa. - Coi như cậu cảm ơn tôi đã cứu cô, hãy làm như thế. Tôi đưa cô về.
- Cũng được...