Chương 3
“Chỉ là trùng hợp về con xe... Nhưng ai ai cũng phải hiểu lầm...”
Thoáng chốc đã đến ngày mà tất cả mọi học sinh phải cấp tốc đến trường. Thời tiết thật dễ chịu, gió thổi nhẹ những cơn gió se lạnh, trời trong vắt, chim ca líu líu lo lo trên cây. Cổng trường giờ này thật đông đúc, những chiếc xe hạng sang thay phiên nhau đi lại, chở những vị học sinh quyền quý cao sang. Tiếng nói chuyện của mọi người nơi đây mỗi lúc một lớn, thật không khác nào một khu chợ trong giờ cao điểm.
“Kitttt...tttt...tt..t...“. Tiếng phanh xe vọng lên, mọi ánh mắt đổ về chiếc xe đen vừa phanh lại. Tiếng nói của một nữ sinh vang lên, kéo theo sự ồn ào náo nhiệt nay lớn hơn gấp trăm lần.
- Ô! xe này quen quá hà!_ HS1
- Đúng rồi mày! Quen là phải, nhìn một lần nhớ cả đời mà! Trong trường chỉ có anh Khang lớp 11A1 mới có thôi đó!_ HS2
- Hả?...”xì xầm xì xào“...... Vậy sao?... Đáng sợ không?... Sao không nói trước?... Hot boy hiếm thấy đó hả?... Tao chuồn đây!_ Một đám học sinh cả nam lẫn nữ sau khi nghe được liền hét lên, nhao nhao nói rồi co giò bỏ chạy, làm mất cả hình tượng. Người ngồi trong xe tất nhiên vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, mở cửa rồi bước xuống. Ánh nhìn của mọi người hướng thẳng đến cánh cửa xe. 1...2...3... Họ mở to mắt nhìn con người phía trước.
- Kh...không phải tên Khang máu lạnh. Hottttt girllllll! Là hot girl, xinh quá, xinh quá điiiii. Tao điên mất thôi!_Nam sinh 1 (Đảm bảo sau khi Khang nghe được sẽ cho đi chầu Diêm Vương!)
- Thấy rồi, không phải thằng Khang! Girl xinh!_ Nam sinh 2
- Sao nhỏ đó đi xe anh Khang? Lẽ nào..._ Nữ sinh n
- Đừng đùa!_ Nữ sinh n1,n2,n******
Người đang bước đi giữa đám người đang xì xầm đấy chính là Như Ngọc, mang một thân phận cực bí ẩn với tất cả nữ sinh đang có mặt ở đây. Cô không mặc đồng phục như những người khác, thay vào đó là một bộ trang phục nhã nhặn, quần đen áo sơ mi trắng, khoác thêm áo vest đen cá tính có chữ Q màu vàng bên ngực trái. Cô đi lướt qua, mắt vẫn hướng thẳng lên phía trước, trong lòng thầm nhủ “Đáng chết! Nhìn như lần đầu tiên thấy con người. Hừ, nếu không phải đang ở trường, tôi sẽ móc mắt các người.” Lúc cô đi xa, cả đám mới chịu tan, rõ ràng sự hiện diện của cô làm cho lũ này ăn không ngon ngủ không yên. Sau khi đã giải tán đâu về đấy thì tiếng chuông báo hiệu buổi lễ khai giảng bắt đầu, mọi người lại cái dáng vẻ uể oải lết xác đến hội trường lớn. Tiếng nhạc hiệu quen thuộc, giọng nói của thầy hiệu trưởng lại oang oang bên tai, cả học viện ngồi dưới chỉ thở dài, nói chuyện, nhấn nhấn điện thoại... thời gian này là lúc buồn ngủ nhất. Trong lúc đó, có hai con người đang thảnh thơi ngồi chơi ở hai nơi khác nhau. Chiếc ghế mềm tại văn phòng hiệu trưởng đang được Ngọc trưng dụng làm chỗ ngồi, gác đôi chân trần lên ghế ngay ngắn. Vùi đầu vào cuốn sách dày cộm lấy ra từ balo. Trong lớp 11A1, Khang đang gõ gõ ngón tay lên bàn, tai gắn cặp mini headphone, suy nghĩ về công việc trong bang. Cô gái của Ác ma vẫn là một dấu chấm hỏi lớn trong đầu cậu.
Buổi khang giảng kết thúc, ai cũng trở về lớp, bộ dạng rũ rượi đau thương. Hiệu trưởng về phòng, vừa đi vừa ca bài gì đó. Ông bước vào, suýt ngã, giọng mơ hồ:
- Sao em còn ở đây? Tôi đã nói cho em nghe lớp của mình rồi mà? không phải sao?
- Không chỉ dẫn, không giáo viên. Tôi sao đến đấy?_ Cô nói, giọng tỉnh bơ.
- À! Ý em sao học viện lớn vậy mà không có lấy cái sơ đồ nào hả? Cũng đúng thật... Tôi sẽ gọi giáo viên chủ nhiệm của em... Ấy. Đồng phục đâu? Tôi đưa rồi mà?
-... Không thích.
Một lúc sau, giáo viên đến. Cô đi theo về lớp 11A1. Bước vào lớp, cô giáo nói:
- Các em, trật tự đi. Ngày khai trường hôm nay lớp ta có bạn mới. Em à, giới thiệu bản thân với các bạn nhé!
- Nguyễn Thiên Như Ngọc, mong giúp đỡ. Hết.
- Hả? Chỉ thế thôi?_ Cô giáo ngạc nhiên hỏi lại. Thật tội nghiệp, cô giáo ấy chỉ nhận được cái liếc mắt lạnh lùng của Ngọc liền nín ngay. Dưới lớp, mọi người đang bàn tán to nhỏ với nhau. Một cậu bạn quay xuống bàn Khang, gỡ headphone trên tai cậu:
- Người đẹp của cậu kìa. Nhìn đi, học chung lớp nhé! Chắc chắn sẽ ngồi ở đây cho xem!_ Khang đang nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe thấy cậu bạn nói thế liền ngoảnh vào, nói:
- Cái gì?
- Không phải lúc sáng hai người đi cùng xe à? Sao hỏi tớ?
- Đi cùng xe? Ai nói với cậu?
- Cô ta đi cùng xe với cậu. Không đúng sao?
- Không, đi một mình. Không quen cô ta.
Cậu bạn bó tay, quay lên phía trước. Khang cũng dựa người về phía sau ghế, nhìn về phía cô. Thoáng chốc, cậu cảm nhận một cảm giác quen thuộc trên gương mặt cô. Cô giáo nhìn xuống phía dưới lớp, thấy chỉ còn trống mỗi chỗ ở bàn Khang. Cô do dự, đưa tay chỉ chỗ bên cạnh, hỏi cậu:
- Khang à. Em... có thể... để bạn ngồi chỗ đấy không?
- Tùy._ Khang lúc này hơi giật mình. Chính cậu vừa nói sao? Sao lại thế?
- Ôi... tùy kìa, cậu ấy đâu có cho ai ngồi vào chỗ ấy đâu cơ chứ? Lạ quá! Chắc hai người đang hẹn hò thật rồi... Lúc sáng còn đi chung xe kia!_ Mọi người trong lớp ngạc nhiên, bàn tán nhiệt tình. Ngọc bước xuống phía dưới, vừa đi vừa nhíu mày. Mấy lời này lọt vào tai cô từng chữ một, thật nghi ngờ. Đặt balo lên bàn, cô lên tiếng, vừa lúc chỉ thẳng vào mặt Khang:
- Ai bảo chúng tôi đi chung xe? Chiếc xe ấy chỉ có tên này có thôi sao?
- Bạn nói đúng rồi đó! Trong trường này chỉ mình Khang có chiếc ấy thôi à!_ Cả lớp đồng thanh. Ngọc đánh mắt sang phía Khang, lạnh lùng:
- Vậy bây giờ, không chỉ mỗi mình cậu có chiếc xe ấy đâu. Khang thân mến!
Cả lớp: Ồ! XE ĐÔI TRONG TRƯỜNG!
Cả ngày học, hai người chẳng thèm chào hỏi nhau, đến một cái liếc nhìn cũng không có. Lúc ra về, cô đυ.ng balo thật mạnh vào vai Khang. Cậu tức giận nhíu chặt mày, nhìn về phía cô. Nhìn bóng dáng cô phía trước, cậu nhủ “Cô được lắm. Cả gan chọc giận tôi. Tôi sẽ cho cô thấy...tôi là ai!”
“Kể từ đấy, mọi chuyện lại trở nên rắc rối... Con đường tìm hiểu của hai bên Ác ma và Devil Quỷ Đêm lại tiến tới gần nhau hơn...”
Cậu bạn rút headphone của Khang mà không làm sao cả chính là Hoàng Nam, bạn của Khang từ thời cởi truồng tắm mưa. Con trai thứ hai nhà họ Hoàng, bố là chủ tịch một ngân hàng tư nhân phân bố trên toàn thế giới. IQ cùng những thứ khác đều bình thương, không nhiều nổi trội.