Chương 6
Mạc Tang kín đáo nhìn sang Đường Tụng, thấy ánh mắt anh khẽ thay đổi nhưng gương mặt vẫn giữ nụ cười hiền hòa. Anh bình thản bước sát bên Lục Viễn Kha, nhưng đã chậm một bước.
Kẻ không nín nhịn được nhất quả nhiên là Lục Viễn Kha. Anh ta kinh ngạc tới không thốt ra lời, khi định thần lại thì buột miệng: “Không thể nào!”
Sáng nay Viễn Kha mới chuyển báu vật tới chỗ Đường Tụng, vậy mà Ân Thành lại nói đã đoạt được nó.
Chắc chắn có một cái là giả.
Sau phản ứng của Lục Viễn Kha, Đường Tụng đưa tay vỗ vỗ lên vai anh ta, trông chỉ như một hành động thường tình, bắt nguồn từ sự hiếu kỳ. Anh nhìn Ân Thành hỏi: “Ồ, hình như tôi từng nghe nói, nó là một viên kim cương à?”
Tay Đường Tụng kín đáo ấn mạnh một cái, khiến Lục Viễn Kha ý thức được mình nói hớ. Viễn Kha hắng hắng giọng, che giấu biểu cảm. Còn Daisy, người nãy giờ yên lặng đứng một bên, giờ bắt đầu nghiêm túc đánh giá anh chàng Lục Viễn Kha này.
Mặt búng ra sữa, trẻ mà nhiều tiền. Ăn mặc chỉn chu, dễ dàng nhận thấy đây là đại thiếu gia con nhà quyền quý điển hình. Nếu nhớ không lầm, anh ta là con trai duy nhất của nhà họ Lục. Tuy Lục Viễn Kha đã rất nhanh chóng che giấu sơ hở nhưng Daisy nhiều năm tiếp cận đàn ông, trực giác sắc bén mách bảo, phản ứng vừa rồi của Lục Viễn Kha chắc chắn có vấn đề.
Daisy cười thầm, ghi nhớ cai tên Lục Viễn Kha. Vậy là lần này cô không uổng công đến đây. Viên kim cương thật rất có khả năng liên quan tới anh ta. Việc còn lại rất dễ, Ân Thành chỉ là quân cờ trong tay. Bỏ anh ta, cô sẽ thu phục Lục Viễn Kha.
“Thật hiếm có, đến Tứ thiếu gia cũng biết nó. Nhưng rất xin lỗi, hiện nay bảo bối đã ở trong tay tôi, tôi định lấy nó làm tín vật về tình yêu.” Ân Thành dương dương tự đắc, không hề biết mình bị người khác coi là tấm bia đỡ, còn tự cho là đã có được mỹ nhân. Khoe khoang một lúc, Ân Thành kéo Daisy bước đi.
Tay Daisy chìa ra sau lưng, làm ám hiệu với Mạc Tang, sau đó cùng người đàn ông kia bước lên sân khấu, lẫn trong đám người.
Lục Viễn Kha ngồi xuống, thăm dò xung quanh, thấy không có ai ở gần, anh ta quay sang nhìn Mạc Tang. Đường Tụng khẽ chau mày, nghiêng đầu, xua tay nói: “Cậu nói đi, cô ấy cũng biết.”
“Tôi chắc chắn 100% đó là viên Tuyết Sơn Chi Lệ thật! Đường Tụng, cậu ra tay lấy bảo bối đó, làm sao là giả được!”
Đường Tụng chẳng hề cuống quýt, trái lại, anh cười, uongs một ngụm trà rồi ung dung hỏi ngược lại: “Thế cậu hoang mang cái gì?”
“Tôi… Cậu xem lời lẽ của đồ tiểu nhân Ân Thành! Chuyện của hắn ta là thế nào?”
Đường Tụng khẽ lắc đầu, nhìn lá trà lềnh bềnh trong tách, phân tích: “Có hai khả năng, thứ nhất, anh ta vô tình bị kẻ khác lừa. Thứ hai, có người lợi dụng anh ta, cố ý loan tin nhằm đánh hơi tung tích thực sự của viên kim cương. Tất nhiên, trong trường hợp không chắc chắn thật giả, chẳng ai dám đem viên kim cương đi nghiệm chứng mật khẩu giao dịch, một khi xảy ra sơ suất thì lớn chuyện.”
Mạc Tang dần hiểu ra vấn đề, nhìn Đường Tụng nói: “Thảo nào món hàng anh mua mà còn qua tay người khác rồi mới chuyển tới, thế gọi là gì nhỉ… à, thỏ khôn lo xa đào thêm hang phòng thân. Nếu có lùng ra tung tích, cùng lắm kẻ khác lần ra được Lục thiếu gia từng tiếp nhận kim cương, còn anh thì được an toàn.”
Lục Viễn Kha giơ tay nhún vai, làm ra vẻ bất lực, “Đúng đó, tôi không khéo chọn bạn, chỉ tại hồi nhỏ tôi nợ cậu ta, giờ toàn bị đem ra làm bia đỡ đạn.”
Mạc Tang hào hứng hỏi: “Anh nợ aanh ấy cái gì?”
“Hồi nhỏ tè dầm, cậu ta cho tôi mượn quần…”, Lục Viễn Kha kể đến đó thì vẻ mặt đần ra, sau đó hắng giọng, nói vẻ nghiêm túc: “Thôi được rồi, đây không phải vấn đề chính, cái chính là, không thể trùng khớp như vậy được. Cho dù Ân Thành chỉ coi đó là viên kim cương đơn thuần, số sarat lớn như thế, anh ta sẽ đi giám định chứ không dại dột để bị lừa.”
Ngón tay Đường Tụng lăn lăn trên tách trà, “Vậy nó thược trường hợp thứ hai, cậu càng không nên hét lên thế”, anh bảo.
“Tôi có nói gì đâu, Ân Thành chẳng khôn ngoan mà nghĩ tới điều đó, nếu anh ta có ý đồ gì thì cũng là bị người khác lợi dụng. Chỉ có điều, kẻ đứng sau anh ta là ai?”
Đường Tụng không nói thêm gì, quay đầu nhìn Mạc Tang. Cô đứng lên, tỏ ý muốn vào nhà vệ sinh.
“Tôi ra ngoài một chút, các anh cứ nói chuyện đi.”
Lục Viễn Kha đang mải mê suy nghĩ, chẳng dể tâm tới Mạc Tang, chỉ “ừ” một tiếng và tỏ ý muốn bàn bạc tiếp với Đường Tụng. Nhưng Đường Tụng lại nhìn Mạc Tang, bất chợt đưa tay kéo cô lại.
Lục Viễn Kha mấp máy môi định nói nhưng phải kìm lại, ngại ngùng nhìn hai người bên kéo đẩy nhau, thì thào: “Này này, đây là chốn đông người, ở nhà muốn làm gì thì làm, bây giờ phải giữ ý một chút chứ…”
Có gì đó rất lạ.
Mạc Tang không hỏi, Đường Tụng cũng khống nói, chỉ nắm tay cô hồi lâu.
Cuối cùng, anh buông cô ra.
Đường Tụng thở dài, dõi theo Mạc Tang đi về hướng nhà vệ sinh.
Có lẽ, rồi sau đó cô sẽ biến mất.
Nhưng ánh sáng đèn thủy tinh quá lóa mắt, những nụ cười thay đổi trên khuôn mặt của đám người quá rõ nét, mọi thứ không phải trong mộng mà đều là sự thật, chẳng ai có lý do gì để phải giả vờ xao động. Đường Tụng chẳng có lý do gì ngăn cô, Mạc Tang cũng không có lý do gì để ở lại vô ích.
Đuôi váy đen tuyền đung đưa theo nhịp chân cô. Hình ảnh đó qua đi như những thước phim quay chậm, khiến cuộc đời anh trở nên rối rắm hơn. Đường Tụng ghét cảm giác bất lực, nhưng mỗi lần gặp người phụ nữ này, anh đều có cảm giác bất lực như thế.
Lục Viễn Kha đang nói gì đó nhưng Đường Tụng không còn tâm trí để nghe.
Cách xa xa là phía sau của kệ trưng bày, nhân viên phục vụ đứng thành hàng ở góc tường. Người ở vị trí cuối cùng bỗng quay ra sau, bước đi, tiến về góc khác của tầng chính. Đường Tụng nhìn theo, ánh mắt trầm ngâm, từ từ đặt tách trà xuống bàn.
Phòng vệ sinh gần nhất vốn không ở phía đó, lúc nãy Mạc Tang cũng đi qua đấy. Cô muốn tránh tai mắt nên đi xa hơn, nhưng người phục vụ này bỗng đi theo để làm gì? Khách khứa đều ở sảnh trước, chỉ có thể là kẻ có ý đồ, nếu không sẽ chẳng đi xa như vậy.
Ngồi cạnh anh, Lục Viễn Kha cũng chuyển chủ đè: “Cậu thấy người phụ nữ lúc nãy chứ, tên là Daisy nhỉ… Cô nàng Hồ Điệp… Tớ thích cô ấy, thằng oắt Ân Thành dám ra tay trước.”
Đường Tụng đứng lên định đi, Lục Viễn Kha rất ngạc nhiên, cũng đứng dậy theo: “Này, cậu đi đâu thế?”
Anh nhìn Lục Viễn Kha, nói: “Chẳng phải cậu thích Daisy sao? Cơ hội đến rồi đấy.”
Hành lang sâu hun hút, vắng lặng như tờ, nguồn sáng duy nhất phát ra từ chiếc đèn tường ở góc trần, xung quanh mọi thứ mờ mờ ảo ảo.
Để tổ chức buổi gặp mặt hôm nay, chủ nhân sơn trang Tử Kim đưa toàn bộ người tập trung ở đại sảnh tầng chính, nhà vệ sinh ở góc đó cách tầng chính khá xa nên gần như không được dùng đến, lúc này có lẽ chẳng ai tới đây.
Chỉ riêng Mạc Tang cố tình đi xa. Cô vội vã chạy qua, nhìn ngó xung quanh, mở cánh cửa lớn ở khu dành cho phụ nữ. mặt cửa phản xạ ánh sáng lành lạnh, không khí còn vương mùi hóa chất tạo hương, cho thấy nơi này thường xuyên được dọn dẹp.
Thấy cửa gian phòng nhỏ trong khu nhà vệ sinh đều mở, Mạc Tang đưa tay gõ lên tường, khẽ gọi: “Daisy?”
Chiếc váy xanh nước biển bỗng lướt qua từ sau cánh cửa lớn, Daisy đưa tay ôm chặt bạn, “Thượng đé phù hộ! Mạc Tang, cậu không sao cả… sao không về tìm tớ! Ba năm rồi, cậu đã mất tích ba năm!”
Daisy xúc động đến run người, áp hai tay lên mắt Mạc Tang như để xác nhận mình không mơ. Hai người mừng mừng tủi tủi, nghẹn ngào không nói nên lời. Mạc Tang mắt đỏ hoe, vỗ lên vai Daisy, tỏ ý bảo cô bình tĩnh, sau đó cô khóa trái cửa lớn trong nhà vệ sinh, kéo Daisy vào gian trong cùng.
Daisy giữ chặt Mạc Tang, hỏi dồn: “Tại sao cậu phải chạy trốn? K nói hai người cãi nhau… Rốt cuộc hôm đó xảy ra chuyện gì? K nói cậu giận anh ta, xảy ra chuyện khi đang làm nhiệm vụ nhưng sau đó mọi người tìm mọi cách cũng không tìm được cậu! K báo cáo lên cấp trên, nói rằng cậu chết khi đang làm việc, nhưng… không tìm được thi thể, rất nhiều người nghi ngờ.”
Mạc Tang không thể nói ra sự thật, Daisy và cô giống nhau, đều là những đứa trẻ được K nhặt về từ nhỏ, nuôi lớn, đem đi huấn luyện, cuối cùng theo anh ta liều mạng cho các tổ chức. Mối quan hệ đó không hoàn toàn lạnh nhạt như người ngoài tưởng tượng Lúc bấy giờ, mọi người lưu lạc ở châu Âu, cùng nương tựa vào nhau mà sống. Nếu không có K, cô và Daisy đã mất mạng trên đường phố từ lâu hoặc bị bán đi bán lại, số phận thế nào khó mà tưởng tượng được.
Mạc Tang biết hiện Daisy có lẽ còn là người thân cận của K, cô càng không thể nói ra sự thật trong lần làm nhiệm vụ ở Zurich ba năm về trước, nếu không, người mà những kẻ kia muốn trừ khử sẽ không chỉ một mình cô. Vì thế Mạc Tang chỉ biết lắc đầu, nghẹn ngào nói: “Những việc đó để sau nói đi, thời gian qua tớ bị truy sát, bây giờ bắt buộc phải tìm được nơi trú chân, Daisy, cậu có thể giúp tớ không?”
Daisy kinh ngạc nhìn Mạc Tang, sau đó lấy lại bình tĩnh, vội vã lau nước mắt, nói: “Về với tớ đi, K yêu cậu, cậu biết anh ấy yêu cậu mà, anh ấy không ngừng tìm cậu. Bất kỳ kẻ khốn nào gây phiền phức, K sẽ xử lý chúng.” Daisy cứ ngỡ Mạc Tang gặp kẻ thù trước đây nên bắt buộc phải cao chạy xa bay.
Mạc Tang vô cùng đau khổ, quả nhiên người trước mặt không hề hay biết chân tướng sự việc, luôn nghĩ họ vẫn giống như ba năm trước đây. Mà thực sự cô chẳng có thời gian cũng không thể giải thích, kẻ quyết lần tới góc biển chân trời để loại bỏ cô chính là K – gã đàn ông mà Daisy nói là, yêu cô sâu đậm.
Dã tâm thâm độc cùng thứ tình cảm biếи ŧɦái điên rồ của hắn vượt quá sức tưởng tượng của Daisy.
“Tuyệt đối không được kể với K cậu đã gặp tớ, coi như giúp tớ đi.” Mạc Tang kéo tay Daisy, tỏ ý cô vô cùng nghiêm túc. Daisy sững người, suy đi nghĩ lại vẫn không thể hiểu nổi, cuối cùng kể lại với Mạc Tang: “Nhưng… mấy hôm trước K gọi điện nói là thời gian này cậu sẽ tìm tớ, anh ấy muốn tớ bảo với cậu là, anh ấy yêu cậu, muốn cậu về nhà…”
Toàn bộ hy vọng của Mạc Tang đều vỡ vụn, cô tựa vào tường, thẫn thờ, người trượt xuống từ mặt đá cẩm thạch lạnh ngắt. Cô cảm giác như bị ai bóp cổ. Hóa ra K biết, anh ta luôn biết bước tiếp theo cô sẽ làm gì. Dù trốn chạy ba năm, dù đi qua đêm đen ở khắp nơi trên thế giới, cuối cùng cô vẫn không thoát khỏi K. Mạc Tang là đứa trẻ được K nuôi lớn, anh ta là anh cả, là người yêu, đối thủ, kẻ thù… của cô. Mỗi tính toán đường đi nước bước của cô, anh ta đều biết.
Hôm đó cô thoát khỏi nòng súng của K, trốn khỏi Zurich. Khi đến Diệp Thành, anh ta một lần nữa bắn cô bị thương. Cảm giác đó khiến Mạc Tang khó thở, cô ôm mặt tựa vào tường, những hình ảnh của ngày hôm đó như hiện ra trước mặt.
Cô rất muốn hỏi, rốt cuộc anh ta cảm giác thế nào khi bóp cò. Dù cho không có tình yêu nhưng họ từng ở bên nhau mười năm, sống như người thân trong gia đình.
Tấm kính màu trên nhà thờ vỡ vụn và tiếng còi xe cảnh sát inh ỏi.
Càng nghĩ cô càng cảm thấy mình sắp phát điên. Trong không khí có mùi thơm nồng nặc, dường như mỗi lúc một đậm hơn.
Daisy đứng đó bối rối không biết nên làm thế nào. Cô không hiểu Mạc Tang và K có chuyện gì, chỉ có thể nói những lời an ủi: “Ừ, không đâu, tớ không nói với K là hôm nay gặp cậu đâu, nhưng… tại sao cậu không về? Đã xảy ra chuyện gì thế? Tớ là bạn tốt nhất của cậu cơ mà? Tại sao cậu không…”
Vừa dứt lời, Daisy bỗng chống tay lên tường, nhìn đăm đăm vào Mạc Tang – lúc này đang ngồi sụp dưới nền nhà. Mọi thứ trước mắt bỗng trở nên mờ ảo, cô lập tức đưa tay kéo Mạc Tang, “Mau đứng dậy! Chỗ này không ổn.”
Mạc Tang cũng nhận ra điều bất bình thường, lẩm nhẩm chửi một câu rồi chống tay đứng lên, đạp cánh cửa gian phòng. Cô phát hiện mùi hương xuất phát từ góc tường nhà vệ sinh, “Có người đã đánh tráo hương liệu, thảo nào phải phun nhiều hóa chất khử mùi để lừa chúng ta.”
Mạc Tang đứng không vững, Daisy bịt mũi, kéo tay cô rồi chạy tới đá đổ vật đó. Cả hai quay người chạy ra, được vài bước thì thấy cửa lớn mà Mạc Tang khóa trái đã bị súng bắn, có kẻ dám trực tiếp ùng súng để phá khóa xông vào, tiếng súng giảm thanh trầm đυ.c vang lên.
“Ra phía cửa sổ, nhanh lên!” Mạc Tang lập tức đẩy Daisy ra sau mình. Nếu có kẻ rắp tâm dàn trận thì chỉ có thể là nhằm vào cô. Daisy không liên quan gì cả, cô không thể để người bạn thân thiết của mình bị liên lụy. Nhưng Daisy nắm chặt tay Mạc Tang không chịu buông ra, hai người lùi về cửa sổ.
Ban nãy ngồi dưới nền, Mạc Tang hít phải quá nhiều khí độc, sắp ngất đi. Cô dồn sức phá vỡ cửa kính, người mềm nhũn, khuỵu xuống, tiếng Daisy gọi bên tai mỗi lúc một mơ hồ.
Kẻ ngoài cửa đã bước vào, trên tay cầm súng. Còn cô và Daisy, vì sơn trang Tử Kim được bảo vệ nghiêm ngặt, trên người cả hai không có bất kỳ vũ khí gì khi đến đây.
“Daisy, mau chạy khỏi đây!”
Dốc chút tỉnh táo cuối cùng, Mạc Tang đẩy Daisy còn bản thân ngã xuống nền. Cô nhìn thấy cái bóng cùng mũi súng đen ngòm không hề xa lạ đnag dần tiến lại gần.
Đây là cái bẫy chết người được âm thầm sắp đặt. Cuối cùng cô vẫn đấu không lại gã đàn ông đó. Anh ta rắp tâm lợi dụng cơ hội ngày hôm nay, rắp tâm lợi dụng Daisy để làm mồi nhử cô xuất hiện… Mạc Tang tự châm biếm mình, cô trốn chạy lâu như thế mà chẳng ích gì. Lẽ nào lại dễ dàng chết ở đây?
Giây phút cuối cùng cô nghĩ đến Đường Tụng.
Bỗng nhiên rất nhớ mùi hương trà thoang thoảng trên người anh.
Đường Tụng chẳng có dáng vẻ của sự phiêu bạt, quanh anh không mùi thuốc súng cũng chẳng mang hơi thuốc lá, hơi rượu nồng nặc. Dường như anh có thể ngồi bên cửa sổ cả ngày với tách trà bên cạnh.
Đường Tụng từng đưa tay ra, nhưng bị cô khước từ.
Đời người lắm ngả rẽ, chỉ hận tương ngộ muộn màng. Chẳng ai giàu tới mức mua được quá khứ của mình. Cô buộc phải đối diện với những điều đã làm trong quá khứ, không có cách nào làm lại từ đầu.
Tiếng súng văng vẳng bên tai.
Phút chót, Mạc Tang mất đi toàn bộ tri giác.