Chương 9: Tìm thấy

Tôi khởi động lại điện thoại trong lúc phơi nắng, lập tức nhận được một đống tin nhắn.

"Tinh....tinh..."

"Tinh...tinh..."

Hàng loạt tin nhắn đến dồn dập.

Đồng nghiệp: “Má! Thư ký Tống, cô trốn đâu rồi hả? Trong văn phòng đang lan truyền tin đồn cô ăn cắp thông tin mật, chạy đến công ty đối thủ cạnh tranh làm việc đấy. Cố tổng tức điên lên rồi, mặt mày lúc nào cũng hầm hầm khiến mọi người không dám thở mạnh. Muốn bước cũng phải nhón mũi chân mà đi.”

“Bà cô ơi, cô ra đầu thú đi! Lương của cô mấy triệu một năm kia mà, đừng nghĩ quẩn thế chứ.

"Giám đốc Cố đang truy lùng cô khắp nơi đó."

"Thư ký Tống trốn đi đừng để giám đốc Cố tìm thấy"

" Thư ký Cố bảo trọng."

"..."

Cố Tiêu:

“Tống Thanh Như, ai cho em từ chức?”

“Em về đây ngay cho tôi!”

“Em ở đâu?”

“Được lắm, em chờ đấy!”

Tiếp đó nữa là cả trăm tin nhắn uy hϊếp, đe dọa, đọc thôi đã khiến da đầu tê dại, mất hết sức sống.

Ba năm tình bạn, tình hữu nghị mấy trăm ngày thâu đêm ở công ty bạt mạng mang về lợi nhuận cao vυ"t cho Cố thị cứ vậy mà tan biến. Tôi chỉ làm anh ấy mất mặt ở chốn hơi đông người một xíu thôi mà, có cần phải uy hϊếp tôi vậy không?

Quân tư bản đúng chả có ai tốt.

Đúng lúc ấy, điện thoại đổ chuông, hiển thị Cố Tiêu yêu cầu cuộc gọi video.

Có lẽ lúc ấy Lương Tịnh Như đã tiếp thêm can đảm cho tôi, tôi bấm nhận.

Video vừa kết nối, gương mặt Cố Tiêu lập tức hiện lên giữa màn hình. Sắc mặt anh thản nhiên như không có bất kỳ chuyện gì xảy ra.

“Thư ký Tống, em đang ở đâu?”

Tôi cầm điện thoại đi khắp nơi, cố gắng để mình trông thật ổn và che dấu sự run sợ trong lòng.

“Tôi đang nghỉ phép. Cố tổng, tôi đã xin nghỉ việc rồi, có chuyện gì không?”

Cố Tiêu thoáng thấy cảnh tôi ăn mặt mát mẻ, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

“Tống Thanh Như, em muốn chết à?”

Tôi cười khẩy: “Muốn chết trên giường anh”

Sắc mặt Cố Tiêu cứng đờ.

Tôi cúp điện thoại ngay lập tức, khóc không ra nước mắt.

Chết tiệt! Lời nguyền nói thật chỉ có tác dụng với Cố Tiêu, tôi không thể nói dối khi đứng trước anh ấy.

Haizz, lời nguyền này đến bao giờ mới kết thúc đây?

Biến hết đi! Quá mệt mỏi rồi! Không muốn nghĩ gì nữa!

Ăn tối xong, tôi ung dung trở về khách sạn, lên tầng quét thẻ mở cửa phòng.

Đúng lúc ấy tôi nghe thấy đằng sau vang lên tiếng bước chân nặng nề, còn có giọng nói trầm thấp gợi cảm cực kỳ quen thuộc.

“Tống Thanh Như!”

Cố, Cố Tiêu?