Chương 7: Mẹ ơi, cứu con

“Cố Tiêu, bạn tôi có mở một trang trại rượu dưới quê, mời chúng ta ghé qua chơi. Mai cậu đi cùng tôi được không?”

“Không được, mai tôi về nước rồi”

“Thì cậu nhờ thư ký Tống đổi vé đi. Ở lại đây thêm hai ngày không được sao?”

Giọng nói ỏn ẻn của Giang San vang lên làm tôi đơ người. Cố Tiêu cũng ở đây sao?

Đúng là sợ cái gì thì cái đó tới. Tôi chỉ hận không thể một phát chui xuống lòng đất trốn, trong lòng thầm niệm chú " không nhìn thấy" một này lần nhưng không tác dụng, mà chỉ thấy hướng hai người họ đang đi về phía này.

“Allen, trang phục kỳ này của anh rất tuyệt vời”

Khi tôi còn đang loay hoay tìm chỗ chốn thì giọng của Giang San vang lên phía sau, một dự cảm không lành ập tới.

Tôi cảm thấy bầu không khí xung quanh mình như đông cứng lại, cánh tay cũng nổi một lớp da gà. Tối qua tôi cưỡng hôn Cố Tiêu như thế, chắc chắn anh đang hận chết tôi. Có khi nào, anh định đánh mình không nhỉ? Trong đầu tôi hiện nên 7749 tư thế tiếp chiêu.

“Allen, bạn gái anh xinh quá!” Giang San ánh mắt ngờ vực hỏi Allen, còn Cố Tiêu thì mím môi nhìn tôi chằm chằm.

Allen nhẹ gật đầu, đưa tay ôm thắt lưng tôi.

“Giới thiệu với cô, đây là Tống, Tống Thanh Như".

Và nhìn sang tôi nói:

"Còn vị này là Giang San”

Giang San cười mỉm, khẽ huých tay với Cố Tiêu.

“Này... cô ấy cùng tên với thư ký Tống của ông chủ Cố đấy".

Cố Tiêu vừa giơ tay lên, tôi lập tức xấu hổ ôm đầu.

“Xin lỗi, Cố tổng, em sai rồi”

Tôi nhắm tịt hai mắt và không dám nhìn Cố Tiêu, bỗng một chiếc áo vest ấm áp choàng lên người tôi, che đi phần lớn cảnh xuân trước ngực.

Trong giây phút nhận được chiếc áo vest tôi đã liên tưởng đến nhưng cảnh quay của một bộ phim ngôn tình nào đó, rất lãng mạng và ngọt ngào, giây phút đó chấm dứt cho đến khi tôi nhì nên mặt Cố Tiêu.

Vẻ mặt trông càng khó coi hơn. Anh hừ lạnh, hỏi: “Sai chỗ nào?”

“Thích anh là lỗi của em, em sẽ tự mình gặm nhấm nỗi buồn. Cố Tiêu, trước khi rời đi, em có thể ôm anh một cái không?”

Xung quanh lặng ngắt, ly rượu trong tay Giang San rơi xuống đất, choang một cái chói tai.

Người tôi lúc này như muốn tan thành mây khói.

Tôi gồng mình giữ bình tĩnh, nỗ lực giãy dụa lần cuối.

“Ha ha, đùa chút thôi.”

“Không ôm thì thôi. Cái hôn tối qua đủ để em ghi nhớ cả đời này rồi.”

Tôi quay đầu, đá văng giày cao gót, xách váy chạy như bay. Đằng sau, đèn flash không ngừng nhấp nháy.

Mẹ ơi, cứu con với!