Chương 5: Yêu tinh cửa

Tôi với tay sỡ cơ bụng Cổ Tiêu. Anh có làn da bóng loáng và rất đàn hồi, phần dưới cơ bụng cũng rắn chắc. Sờ sờ thế nào lại thành yêu thích không buông tay. Cả đây nữa, đây có phải đường nhân ngư trong truyền thuyết không?

Trên đỉnh đầu tôi vang lên tiếng hít thở nặng nề, Cố Tiêu trầm giọng nói: “Tống Thanh Như, cô thử sờ thấp hơn chút nữa xem?”

Yêu tinh cửa đang mời gọi tôi ư? Ái chà, đúng là một yêu tinh nam nhiệt tình như lửa. Đấy, tới cánh cửa còn phóng khoáng hơn Cổ Tiêu.

Lòng chua xót nhưng đầu lại gật, thuận thế mò tay xuống dưới.

“Được, cảm ơn anh nha”

Cổ tay của tôi bị nắm chặt lấy, mạnh mẽ làm tôi đau đến nổi quạo.

“Sao anh lại không giữ lời thế hả?”

Vào khoảnh khắc ngẩng đầu thấy gương mặt Cố Tiêu, thấy mái tóc vẫn còn ướt nhẹp, mày kiếm cau lại, con ngươi đen láy sâu không thấy đáy và phần quai hàm bạnh ra.

“CỐ... CỐ... Cố Tiêu?”

Tôi tỉnh táo ngay tức khắc, sợ hãi lắp bắp nói: “Cố tổng, tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi!”

Cố Tiêu kéo phắt tôi vào trong phòng, dùng sức đóng sầm cửa lại.

“Tống Thanh Như, cô đã đi đâu hả? Tôi gọi cho cô không biết bao nhiêu cuộc điện thoại, tin nhắn trên wechat thì không trả lời. Tôi vội đến mức suýt chút nữa thì báo cảnh sát, còn cô thì hay rồi, dám một mình chạy đi uống rượu!”

Quan tâm tôi thế này, đây có phải là Cố Tiêu không?

Đây không phải lần đầu tiên chúng tôi tới Paris. Những lần đi công tác trước, sau khi xử lý xong công việc, hai người bọn tôi thường mỗi người một ngả. Cổ Tiêu đi tham gia tiệc rượu của bạn bè, tôi thì đi dạo phố mua sắm. Cứ thế tới tận lúc lên máy bay về nước, chúng tôi không hề liên lạc với nhau.

Sao tự dưng anh lại lo lắng cho an toàn của tôi?

Tôi híp mắt quan sát Cố Tiêu, đại não choáng váng máy móc xoay vòng.

“Được lắm!”

Tôi vỗ đùi, hô: “Con yêu tinh này! Anh dám hóa thành dáng vẻ của Cố Tiêu để dọa tôi hả?”

Cố Tiêu:

Tôi nhào qua véo mặt anh.

“Anh không được phép biến thành anh ấy! Cố Tiêu đẹp trai lắm, không có như anh đâu! Anh biến về nguyên hình ngay cho tôi! Anh đúng là đồ yêu tinh hư hỏng nói không giữ lời”

Cố Tiêu vặn tay tôi, trở mình đè người xuống.

“Tống Thanh Như, cô làm loạn đủ chưa?”

Tôi ra sức giãy dụa. Trong chốc đó, chiếc khăn tắm quấn ngang hông Cổ Tiêu trượt xuống.

Chúng tôi nhìn nhau, hai mắt tôi nhìn chòng chọc anh.

"Ực!"

Tiếng nuốt nước miếng của tôi lớn lạ thường.

Lớn lớn lắm luôn đó. (Cái tôi nói là âm thanh, không có ý gì khác đâu. Khâu xét duyệt chớ có hiểu lầm, tha cho tôi đi mà!)

“Cô nhắm mắt lại cho tôi!”

Tôi bướng bỉnh ngẩng đầu lên, nói: “Không đấy! Cả đời này tôi tích đức làm việc thiện nhiều như thế, tôi phải được nhìn chứ!”