Chương 15: Không sợ chia lìa
Quý Đồng trở về thời thơ ấu của mình.
Ngày đó cô còn chưa cao bằng chum nước, nhưng đã thích theo cha đi thu thập “càng cua”. Hình ảnh cả đồi chè tươi xanh mơn mởn tràn đầy sức sống mỗi sớm mai khiến cô rơi lệ dù chỉ nằm mơ. Những cây tầm gửi quý hiếm kia quá khó tìm, đến mỗi cây chè, cô đều phải ngồi xổm xuống nhìn thật kỹ. Cả người cô nhức mỏi, vậy mà không ai đến dỗ dành cô cả…
Ý thức được mình đã tỉnh, nhưng Quý Đồng lại không nỡ dứt ra khỏi giấc mơ này. Cuối cùng, khi cô mở mắt ra, cô đã thấy mình đang ở trên máy bay trở về thành phố Tịnh, ngồi bên cạnh là Hạ Khải Thành.
Ngoài cảm giác váng đầu ra, cô không thấy trên người có chỗ nào đau nhức. Cô được đặt nằm trên một chiếc giường chuyên dụng, còn anh trùm một tấm chăn mỏng ngồi bên cạnh, tay vẫn đang cắm kim truyền nước.
Trong cơn mê màng nửa tỉnh nửa mê, cô khẽ gọi: “Anh trai”.
Hạ Khải Thành không vội mở mắt ngay. Anh ngả lưng về sau, khẽ thở dài, một lúc lâu mới chịu quay lại nhìn cô: “Có đau đầu không?”.
Quý Đồng lắc đầu, trong lòng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng bờ môi run rẩy chẳng thốt nên lời.
Hạ Khải Thành cúi xuống quan sát sắc mặt cô. Thấy cô tỉnh táo hơn, mới từ tốn hỏi: “Vì sao tự ý ra ngoài một mình?”.
“Nếu em không đi, chị ta sẽ nói với ông nội”, Quý Đồng giải thích.
“Em đã nói với ai là em ở Mộ Phủ?”.
“Em có nói với ai đâu…”, dứt lời, cô chợt nhớ ra một chuyện, “À, lúc Cố Kim Đông gọi điện, em đã nói với anh ấy. Nhưng anh ấy không thể nào nói với người khác được, anh ấy có quen ai đâu”.
Hạ Khải Thành chau mày nhìn cô, Quý Đồng sợ hãi không dám nói nữa.
Anh gằn giọng: “Quý Đồng, nếu em còn dám liên lạc với Cố Kim Đông, hậu quả kinh khủng thế nào em không tưởng tượng nổi đâu, nghe rõ chưa?”.
Quý Đồng gật đầu đáp ứng, bây giờ thì cô đã biết tình hình nghiêm trọng hơn mình nghĩ. Lục Giản Nhu nghiễm nhiên lôi tính mạng con người ra làm trò đùa, rõ ràng là đã phẫn nộ đến phát điên.
Cô hỏi thăm bệnh tình của Hạ Khải Thành, anh ngán ngẩm nói: “Hết sốt lâu rồi, Vi Lâm biết tin xong cứ nhất nhất đòi bác sĩ tiếp tục theo dõi”. Vừa nói, anh vừa rút kim tiêm ra khỏi tay.
Đêm đó, may mà Hạ Khải Thành chạy tới nơi kịp thời. Quý Đồng không bị thương nhưng hôn mê khá lâu. Trang thiết bị của trạm y tế Mộ Phủ rất kém, anh không an tâm để cô ở lại đó, hơn nữa, bây giờ tung tích hai người đã bại lộ, Mộ Phủ không còn là nơi an toàn nữa, vì thế anh lập tức đưa cô về thành phố Tịnh.
Quý Đồng biết mình đã sai, khiến anh đang sốt cao mà phải chạy đi tìm mình, trong lòng cô vô cùng áy náy, chỉ biết ôm lấy anh.
Hạ Khải Thành vỗ về cô, chợt nói: “Anh đã nghe thấy câu nói đó của em rồi , Quý Đồng”.
Cô ngước lên nhìn anh, không hiểu anh đang nhắc đến chuyện gì.
“Em đã ra điều kiện với Lục Giản Nhu, rằng sẽ rời khỏi anh”, giọng điệu của anh có phần hờn trách, “Em vẫn như vậy, chuyện gì cũng có thể đồng ý, cuối cùng bao nhiêu tổn thương cũng một mình gánh chịu…. Vì thế, lúc đó anh không đi ra ngay, cho em nếm mùi bị trừng phạt”.
Nói không tức giận là không đúng, ai nghe thấy những lời như thế mà chẳng khó chịu trong lòng. Nhưng Hạ Khải Thành biết rõ cô sẽ không rời khỏi mình.
Quý Đồng tựa vào vai anh, kỳ thực, cô không cần giải thích gì cả.
Trong tình yêu, tất cả những nghi kỵ đều xuất phát từ sợ hãi, sợ hãi bị lừa dối và che giấu, nhưng một khi đã yêu sâu nặng thì người ta không bao giờ sợ chia lìa.
Cô biết mình không thể rời xa anh nhưng bắt buộc mình phải ra đi, anh biết cô không nỡ nên mới không bận lòng.
Cuộc hành trình kéo dài suốt mấy tiếng đồng hồ, hai người về đến thành phố Tịnh thì trời đã tối.
Thành thị và ánh đèn neon như hình với bóng, đối lập hoàn toàn với vùng thôn quê.
Những ngày trốn chạy ngắn ngủi đã kết thức, giờ là lúc đối mặt và giải quyết tất thảy các vấn đề.
Vi Lâm theo xe đến đón hai người về Hòa Chân Viên, anh ta thông báo một tin tốt lành: “Thầy Quý đã được phê duyệt điều trị tại ngoại rồi”.
Quý Đồng thở phào mừng rỡ, trong khi đó, Hạ Khải Thành không có biểu hiện gì gọi là vui vẻ, anh hỏi Vi Lâm: “Sao nhanh thế được?”.
“Vâng, trưa nay được nhập viện rồi,vì bệnh tim khá nặng nên bên trên không muốn chậm trễ, sợ có chuyện gì lại bị quy trách nhiệm”.
Hạ Khải Thành gật đầu: “Xin phép thăm tù đi, mai tôi đưa Quý Đồng đến thăm thầy Quý”.
“Hôm nay vừa nhận được tin, tôi đã đệ đơn xin phép thăm tù rồi, chắc không có vấn đề gì”.
Nghĩ đến chuyện sắp được gặp lại bố, Quý Đồng nhẹ nhõm hẳn. Hạ Khải Thành thấy cô như vậy cũng bớt lo lắng, anh ôm vai cô, nói: “Được rồi, lát ăn cơm xong nghỉ sớm đi, hôm nay rốt cuộc cũng được ngủ một giấc thoải mái”.
Con người Quý Đồng chính là như vậy, dù yếu đuối đến đâu, chỉ cần nhận được sự an ủi, cô lại có thể kiên trì tiến về phía trước.
Cả tối hôm đó, Quý Đồng chuẩn bị cho ngày hôm sau. Cô đã lo lắng suốt mấy tháng trời, chỉ sợ gặp bố rồi lại không cầm được nước mắt, vì thế cô muốn Hạ Khải Thành cùng đi với mình. Những chuyện rắc rối xảy ra gần đây nhất định không thể để bố biết được, cô nhất định phải lên tinh thần trước.
Hòa Chân Viên không có sẵn quần áo của Quý Đồng, mấy ngày nay ở đây cô chỉ mặc đồ ở nhà. Hạ Khải Thành bảo Vi Lâm ra ngoài mua vài bộ đồ công sở cho cô, bởi Quý Như Trạch vẫn đinh ninh rằng cuộc sống và công việc của con mình rất suôn sẻ. Anh không thể để cô đến gặp ông trong bộ dạng nhếch nhác như vậy được.
Sắp xếp chuyện ngày mai đâu vào đấy, Hạ Khải Thành vào phòng sách gọi điện thoại cho Trang Dục.
Đối phương cũng đã biết chuyện Lục Giản Nhu tìm đến Mộ Phủ: “Cậu không thể trách tôi, chuyện xảy ra bất ngờ quá, tôi gọi điện thoại cho cậu thì không liên lạc được, lo sốt vó cả đêm không chợp mắt đấy. Thế mà cậu vẫn ung dung tự tại”.
“Cô ta không về nhà, hiện giờ đang ở đâu”.
Trang Dục kinh ngạc: “Cô ta cũng không quay về nhà họ Lục. Cậu xích mích với cô ta ở Mộ Phủ, đương nhiên trở về cô ta sẽ không thể gây ra chuyện ngay… Kể cũng lạ, sao lão già kia không nhúng tay vào việc của thầy Quý nhỉ?”.
Bí thư Lục có bao nhiêu nhược điểm đã lộ ra gần hết, bên trên đã bắt đầu tiến hành thanh tra hàng loạt, lần này chỉ cần nhà họ Lục thất thế, tất cả ân oán sẽ được thanh toán sạch sẽ. Hiện giờ đang là thời điểm quyết định, trong thành phố thật sự không an toàn chút nào.
“Trước mắt cậu cứ lo bảo vệ Quý Đồng an toàn đã. Mục đích của Lục Giản Nhu là khiến hai người sống không vui vẻ, chỉ cần Quý Đồng bình yên vô sự thì cô ta chưa thể làm gì khác đâu”.
Hạ Khải Thành vừa nghe Trang Dục nói, vừa đi ra hành lang, nhìn xuống tầng một. Quý Đồng đang ngồi cạnh cửa sổ sát sàn, chơi đùa với Cherry, rất lâu rồi cô mới vui vẻ như thế.
Anh quay vào phòng sách, đóng cửa lại, “Cậu lần theo những người quen của Lục Giản Nhu, nhất định phải tìm bằng được cô ta cho tôi”.
Gần mười một giờ đêm, đã quá giờ cơm tối, nhưng ở một căn hộ phía Tây nam thành phố, vẫn có người chuẩn bị ăn lẩu. Đây là khu nhà cũ được xây dựng từ hơn chục năm trước nhằm phục vụ cho gia quyến của người trong quân đội, hiện nay đã được trưng dụng làm chung cư cho thuê. Khu nhà này nằm cách xa nội thành, đường sá không thuận tiên, người thuê chủ yếu là thanh niên các nơi khác vừa tới thành phố Tịnh làm việc.
Ngụy Thư được điều đến công tác ở bệnh viện Phục Hưng nên quyết định chuyển tới đây sống. Hôm nay tan ca về tới nhà, anh ta vô cùng kinh ngạc khi thấy Lục Giản Nhu đang ngồi trước bàn ăn, lần lượt bỏ thức ăn vào nồi lẩu sôi sùng sục.
Bộ dạng Lục Giản Nhu rất uể oải, trên mặt có vài vết trầy xước, tâm trạng rõ ràng không tốt chút nào nhưng vẫn cố gắng duy trì vẻ khách khí, kêu Ngụy Thư đến giúp mình một tay. Mặc dù cả ngày bận rộn trong bệnh viện, nhưng Ngụy Thư vẫn nắm được những tin tức đang bàn tán rôm rả bên ngoài. Biết chuyện Hạ Khải Thành có nhân tình, anh ta rất muốn gọi điện cho Lục Giản Nhu, tiếc là chẳng có tư cách gì để làm vậy. Anh càng không ngờ, tại thời điểm này Lục Giản Nhu lại nghĩ đến mình, vì thế ngỏ ý giữ cô ta ở lại một thời gian.
Nước sôi, Ngụy Thư vẫn đứng ngẩn ra đó, còn Lục Giản Nhu đã buộc tóc lên gọn gàng, giống như thực sự chuẩn bị ăn tối cùng anh ta.
Ngụy Thư xúc động: “Giản Nhu…”.
Lục Giản Nhu gượng gạo nói: “Em không rành chọn thức ăn lắm đâu, hầu như toàn đồ tươi hết đấy. Em còn nhớ lần đầu tiên ra ngoài ăn cùng anh và anh trai em, hai người toàn gọi đồ cay, lúc đó em chỉ ăn được có mấy miếng đã không chịu nổi”.
Ngày đó, Lục Giản Nhu vẫn còn nhỏ, ai dám đưa thiên kim tiểu thư nhà họ Lục ra ngoài chơi? Bí thư Lục nghiêm khắc với con trai nhưng lại hết lòng chiều chuộng con gái, vì vậy, Lục Giản Nhu chỉ có thể lén lút đi chơi cùng anh trai.
Thực ra, Lục Giản Nhu rất thích ăn lẩu, nhưng ở nhà chả bao giờ làm món này cả, ra ngoài ăn thì sợ không đảm bảo vệ sinh. Hôm nay Lục Giản Nhu tự đi chợ mua thức ăn về chuẩn bị một nồi lẩu thật ngon.
Ngụy Thư xót xa, nói: “Lẽ ra em phải ăn từ sớm rồi chứ? Muộn quá rồi. Anh không ngờ em lại chờ anh về”.
Lục Giản Nhu cầm chiếc muôi, chăm chú múc nước từ trong nồi, nhỏ giọng nói: “Ngụy Thư, em từng nghĩ sẽ chờ anh”.
Câu nói của Lục Giản Nhu khiến Ngụy Thư không còn tâm trạng đâu mà ăn nữa. Mọi thứ dường như vẫn giống thuở thiếu thời, anh ta vẫn là một chàng trai nhút nhát đứng trước cửa nhà Lục Giản Nhu, ngay cả nhìn cô ta cũng cảm thấy căng thẳng.
“Em đã đợi. Nhưng anh đi quá xa, khi anh trở về, mọi chuyện đã không còn kịp nữa rồi…”.
Thời trẻ, tình cảm nhiều một chút thì giả hóa thật, nhưng ít đi một chút thì chẳng khác nào uống rượu độc giải sầu.
Đối với Ngụy Thư mà nói, Lục Giản Nhu chính là món rượu độc đó.
Những chôn giấu dưới đáy lòng bấy lâu nay rốt cuộc được dịp nói ra: “Anh biết, anh có thể cảm nhận được cuộc sống của em không hạnh phúc. Ở nhà họ Hạ, em luôn phải chịu ấm ức”. Ngụy Thư không hề muốn nhắc tới tên Hạ Khải Thành, anh ta nói thẳng: “Ly hôn với anh ta đi”.
Lục Giản Nhu không tiếp lời, kéo anh ta ngồi xuống bàn ăn. Nguyên liệu bỏ vào nồi lẩu quá nhiều, hơi cay bốc lên khiến cô ta chảy nước mắt.
Lục Giản Nhu gượng cười: “Anh xem, em vẫn không chịu nổi cay…”. Bỗng nhiên mất kiềm chế, Lục Giản Nhu nghẹn ngào: “Em thật lòng yêu anh ấy. Nếu không, em đã chẳng kết hôn với anh ấy, nhưng sau này…”.
Chần chừ giây lát, Lục Giản Nhu quyết định nói hết với Ngụy Thư: “Anh ấy đưa người phụ nữ kia đi nơi khác, em nhất thời kích động bèn đi tìm anh ấy. Anh ấy rất tức giận”.
Với tính cách của Lục Giản Nhu, đuổi theo là chuyện tất nhiên. Chỉ có điều, cô nàng không ngờ Hạ Khải Thành lại không nể tình nghĩa vợ chồng đến thế. Anh tức giận bóp lấy cổ vợ, đẩy Lục Giản Nhu về phía thân cây cong vẹo bên sườn núi.
Lúc đó, rõ ràng Hạ Khải Thành không hề nói chơi, mà thật sự muốn buông tay để Lục Giản Nhu đi tìm Diêm Vương.
“Lục Giản Nhu, tôi nói cho cô rõ, cô làm tổn thương Quý Đồng một, tôi bắt cô chịu gấp mười”.
Gương mặt Lục Giản Nhu bị vỏ cây khô cứng cứa trầy xước. Giây phút đứng bên vách núi chênh vênh đó, Lục Giản Nhu rốt cuộc hiểu ra, Hạ Khải Thành chưa bao giờ coi cuộc hôn nhân này là thật.
Cuối cùng thì Hạ Khải Thành cũng không đẩy Lục Giản Nhu xuống, anh nói: “Tôi để cô đi là vì Quý Đồng. Nếu cô chết ở Mộ Phủ, cả đời này cô ấy sẽ bị người ta nghi ngờ”.
Hạ Khải Thành đủ tỉnh táo để cân nhắc thiệt hơn, trả thù Lục Giản Nhu quá dễ dàng, nhưng tuyệt nhiên không phải vào lúc này và không phải ở đây.
Lục Giản Nhu mềm nhũn người, ngồi sụp xuống mặt đất. Trời sắp sáng rõ, cô ta cần phải mau chóng rời khỏi đây. Cô ta lảo đảo chạy về, không khóc, cũng chẳng cười, đầu óc chỉ mãi đuổi theo một suy nghĩ: Rốt cuộc cần bao nhiêu duyên phận mới có được tình nghĩa vợ chồng?
Cô đã toàn tâm toàn ý vì cuộc hôn nhân này, thậm chí những câu nói giả dối cũng sẵn sàng coi là thật. Vì sao Hạ Khải Thành lại không thể mềm lòng một lần, cho cô ta chút hy vọng?
Lục Giản Nhu bị dồn tới bước đường ngày hôm nay, tất cả là do Hạ Khải Thành bức ép. Anh chẳng hề cho cô ta một đường lui.
Buổi sớm hôm ấy, trời quá lạnh, đến nỗi Lục Giản Nhu mất cả cảm giác đau đớn.
Lúc này, Lục Giản Nhu thật sự không còn tâm trạng đâu mà ăn. Vừa nghĩ tới chồng mình, cô ta liền không thể khống chế được lý trí: “Xin lỗi, em không nên nói những chuyện này với anh…”.
Ngụy Thư hoàn toàn không ngờ Hạ Khải Thành lại độc ác đến mức sẵn sàng xuống tay gϊếŧ người diệt khẩu. Anh ta thật sự muốn Hạ Khải Thành và người phụ nữ đê tiện kia phải trả giá vì hành động của mình. Vậy mà đến lúc này, Lục Giản Nhu vẫn lương thiện như thế, một mực tin tưởng vào tình cảm của bản thân, không hề trách móc Hạ Khải Thành, chỉ nói tất cả lỗi lầm nằm ở người phụ nữ kia.
Lục Giản Nhu bắt đầu khâm phục bản thân vì lúc này vẫn có thể khóc một cách đáng thương theo đúng kịch bản đã vạch ra. Chỉ vài ba câu, cô ta đã khiến Ngụy Thư đau lòng.
Bữa cơm này quả thật không uổng công chuẩn bị. Nước mắt và khổ nhục kế của Lục Giản Nhu quả nhiên hữu dụng.
Rõ ràng tâm tư của cả hai đều không đặt ở nồi lẩu. Thấy Lục Giản Nhu khóc, điều duy nhất Ngụy Thư có thể làm là vỗ lưng an ủi người đối diện. Anh ta không dám có bất cứ động tác bạo dạn nào khác, tiếng khóc dần lắng xuống. Ngụy Thư chợt nói: “Em yên tâm, việc ngày mai… Anh giúp em”.
Tảng sáng, ánh bình minh xua tan u ám, phủ lên thành phố một diện mạo tươi tắn.
Giờ vào thăm Quý Như Trạch là giữa trưa vì buổi sáng ông còn phải tiến hành kiểm tra sức khỏe. Nhưng Quý Đồng quá háo hức nên đã dậy từ rất sớm.
Tâm trạng con người tốt, thời tiết cũng trở nên đẹp hơn, bầu trời hôm nay quang đãng không một gợn mây.
Quý Như Trạch không về thăm quê hơn mười năm nay, Quý Đồng tìm lại mấy bức ảnh chụp Mộ Phủ trong điện thoại, đợi lát nữa gặp sẽ đưa cho ông xem. Mọi thứ đã chuẩn bị đâu vào đấy, gần trưa, mọi người bắt đầu xuất phát.
Vi Lâm đã đợi sẵn ngoài xe, Quý Đồng vừa đi vừa trao đổi với Hạ Khải Thành về việc tìm cách xin cho Quý Như Trạch trở về Mộ Phủ dưỡng bệnh, nếu mọi thứ tiến hành thuận lợi thì cô có thể yên tâm rồi.
Quý Đồng đang ngợp trong niềm vui nên đã hoàn toàn quên mất sự thật rằng , cuộc đời mình là một chuỗi dài những điều không suôn sẻ.
Ngay lúc lên xe, điện thoại của cô đổ chuông. Khá lâu rồi cô không liên lạc với ai, giờ lại có người gọi đúng vào thời điểm quan trọng này khiến cô nhất thời không kịp phản ứng.
Giọng điệu khô khan ở đầu dây bên kia vang lên: “Cô là Quý Đồng phải không?”.
Quý Đồng khựng chân lại, mọi người đều nhìn cô. Bàn tay víu chặt vào cửa xe, cô quên mất phải lên tiếng, chỉ vô thức gật đầu.
Đối phương bên kia nói rất nhiều, yêu cầu cô lập tức qua đó. Nhưng cô chỉ nghe thấy bốn từ, cấp cứu vô hiệu.
Bốn từ ấy bùng nổ bên tai cô, hủy diệt hoàn toàn sức chống đỡ của cô mấy ngày qua.
Phía trại giam có trách nhiệm thông báo với người nhà của phạm nhân, trong thời gian được phóng thích điều trị bệnh, Quý Như Trạch bị tai biến mạch máu não, đã qua đời ở bệnh viện.
Thời gian như ngừng lại, nét mặt của mọi người hiện rõ vẻ thảng thốt, cơ hồ những điều nghe được đều là giả dối.
Quý Đồng sững sờ, mở miệng muốn nói gì đó nhưng cổ họng thốt không ra âm thanh, hai chân mềm nhũn như bị hút hết sức lực, cô ngồi sụp xuống, nhìn chằm chằm cái bóng trên mặt đất, bắt đầu hoài nghi có phải mình đang gặp ác mộng hay không. Để xác định mọi thứ, cô hét lớn vào điện thoại.
Cô không tin.
Hạ Khải Thành lập tức ôm lấy cô, Quý Đồng đã hoàn toàn suy sụp. Điện thoại bị Vi Lâm lấy đi. Cô khóc không thành tiếng, cố sức thét lên nhưng chỉ phát ra những lời ngắt quãng: “Không thể nào… hè bố còn khỏe mạnh như thế… không thể nào!”.
Hạ Khải Thành bịt miệng cô lại rồi dìu cô đi, nếu cứ tiếp tục để cô kêu gào như vậy, cổ họng cô sớm muộn cũng hỏng mất. Lúc này, Quý Đồng đã như thể bị ma nhập, liều mạng quay đầu tìm điện thoại của mình. Cô còn phải cho bố xem ảnh vườn chè, bà con ở Mộ Phủ,… Mọi người đều nói sẽ đợi hai bố con cô trở lại.
Vì sao lại không kịp chứ.
Kiếp này có quá nhiều thăng trầm, Quý Đồng từ lâu đã không còn hy vọng xa vời, khó khăn lắm cô mới tin tưởng mọi chuyện sẽ có chuyển biến tốt đẹp, ấy vậy mà ông trời chẳng chịu bố thí cho cô lấy một chút thương xót.
Mọi thứ trước mặt quay cuồng, âm thanh đáng sợ bên tai cô như một câu thần chú kì quái khiến đầu cô muốn nổ tung. Cô bịt tai lại, ra sức trốn tránh nhưng vừa ngẩng đầu lại phát hiện trời xanh thật khiến người ta căm phẫn. Bất kể xảy ra chuyện gì, ông trời cũng không rủ lòng thương. Cô làm gì cũng không thể thay đổi kết cục, cô không thể kết hôn với Hạ Khải Thành, cũng không thể cứu bố. Cả hai nguyện vọng mà cô coi như mạng sống đều chưa được thực hiện.
Hoàn toàn xụi lơ dưới đất, Quý Đồng nhìn chằm chằm cái bóng của chính mình, một mảng đen nhào đến như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Cô biết mình không thể chịu đựng thêm được nữa…
Ba ngày sau, bệnh viện Phục Hưng bị điều tra vì sự việc của Quý Như Trạch.
“Trại giam có lưu lại hồ sơ bệnh án trong tù. Quý Như Trạch đúng là vì bị tai biến nên mới được phê duyệt điều trị tại ngoại, bệnh này rất khó nói, khả năng xuất huyết não rất lớn… Như vậy thì cái chết của thầy Quý khó có thể coi là sự cố điều trị, nhưng thật sự là quá đột ngột”.
Vi Lâm báo cáo kết quả điều tra mấy ngày nay với Hạ Khải Thành. Anh lật mấy trang tài liệu, mắt nhìn chằm chằm vào tên bệnh viện rồi chợt hỏi: “Lần trước cậu nói tài xế đưa Lục Giản Nhu đi gặp một người bạn, tên là gì?”.
“Ngụy Thư”, Vi Lâm bình thản đáp.
“Tìm danh sách tất cả các bác sĩ đang nhậm chức”.
Mọi thứ nhanh chóng được điều tra rõ ràng. Ngụy Thư vốn dĩ đang làm việc ở nơi khác, nhờ tác động của Bí thư Lục nên mới được điều về thành phố Tịnh và công tác lại bệnh viện Phục Hưng, “trùng hợp” đúng vào thời điểm Quý Như Trạch được phóng thích.
Năm xưa Quý Như Trạch nắm giữ quá nhiều bí mật, thậm chí còn phải gánh chịu tội danh thay kẻ khác. Ông biết rõ tình cảnh nguy hiểm của mình nên đã lựa chọn ngồi tù. Trại giam không phải là nơi mà kẻ xấu có thể dễ dàng ra tay, ít nhất thì ở trong đó, tính mạng của ông sẽ được bảo đảm.
Thấy Hạ Khải Thành giao nộp tài liệu tố cáo mình, Bí thư Lục càng không yên tâm về nhân chứng sống trong tù. Vì thế ông ta đã cố nghĩ cách để Quý Như Trạch được phóng thích trị bệnh, có như vậy, ông ta mới dễ dàng ra tay gϊếŧ người diệt khẩu.
Căn nguyên của sự mâu thuẫn không phải là một sớm một chiều, nhưng tất cả đều nhằm vào cùng một thời điểm mà bùng nổ, dẫn đến mọi thứ vượt khỏi dự đoán của cả hai bên.
“Vừa mới nhận được tin, Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật đã bắt giữ Bí thư Lục. Lần này, ông ta bảo vệ bản thân còn khó, chắc chắn không thừa hơi mà đi lo chuyện ở bệnh viện, Ngụy Thư khó mà thoát thân được”.
Hạ Khải Thành trầm mặc một lúc mới đưa ra quyết định: “Nghe đây, không được để Quý Đồng biết chuyện của Ngụy Thư. Chỉ có thể nói là bệnh viện đã cố hết sức cứu chữa nhưng vì tuổi cao sức yếu nên thầy Quý không qua khỏi”.
Anh không muốn nói sự thật với Quý Đồng. Cuộc đời này có quá nhiều chuyện dơ bẩn, anh là người từng trải nên rất rõ hậu quả. Một khi biết được chân tướng, Quý Đồng sẽ bị ân oán ràng buộc, mãi mãi không thể buông xuống được nỗi hận thù.
Dặn dò công việc xong, Hạ Khải Thành bảo Vi Lâm ra ngoài. Đi đến cửa, Vi Lâm không kiềm chế được, quay lại khuyên nhủ anh: “Anh cũng nên tranh thủ nghỉ ngơi đi… ba ngày rồi”.
Suốt ba ngày nay, Hạ Khải Thành không có lấy một giấc ngủ tử tế. Đêm qua, anh vừa chợp mắt chưa được bao lâu đã tỉnh lại.
Hạ Khải Thành xoay lưng ghế về phía cửa, không đáp lại.
Cửa sổ phòng sách nhìn ra một vườn hoa nhỏ, hiện giờ đang là mùa đông nên quang cảnh trông rất tiêu điều, nhưng anh đã cho người lắp đặt một chiếc xích đu ở đó, đợi sang năm thời tiết ấm lên, cây cối xanh tốt, anh có thể đưa cô ra đó chơi.
Hạ Khải Thành nhìn chằm chằm chiếc xích đu ngoài kia, bỗng dưng phát hiện ra mình vẫn luôn coi Quý Đồng là mộ cô bé, dùng cả xích đu để mua vui cho cô. Anh cười với vẻ bất đắc dĩ.
Hóa ra thời gian đã trôi lâu đến thế. Cô gái ngốc nghếch đứng bên bờ sông hộ thành gây rối năm nào, giờ đang phải gánh chịu nỗi đau sinh ly tử biệt…
Lần này, anh tuyệt đối không tha thứ cho nhà họ Lục, tất cả bọn họ đều phải trả giá.
Thấy tâm trí Hạ Khải Thành đắm chìm vào những suy nghĩ xa xôi, Vi Lâm biết anh sẽ không nghe lời khuyên nhủ, lại cố nói thêm một câu: “Anh nhất định phải giữ gìn sức khỏe, cô Quý Đồng bây giờ chỉ còn lại mình anh thôi”.
Nói rồi, Vi Lâm rời khỏi phòng. Hạ Khải Thành nhắm mắt trầm mặc hồi lâu, sau đó mới đứng dậy đi thăm Quý Đồng.
Cái chết đột ngột của bố là một đòn đả kích trí mạng đối với cô. Sau khi tỉnh lại, tình trạng của cô lúc tốt lúc xấu, khi thì im lặng không nói chuyện, xem đi xem lại những bức ảnh trong điện thoại, khi thì khóc lóc ầm ĩ, khăng khăng bắt mọi người khẳng định bố cô không sao.
Hạ Khải Thành mời bác sĩ đến thẳng Hòa Chân Viên , anh không thể để cô tiếp tục ở trong tình trạng mất kiểm soát như vậy được. Nhưng bác sĩ nói, vấn đề trước mắt của Quý Đồng đa phần là do yếu tố tinh thần, cú sốc quá lớn khiến cô không sao đối mặt với hiện thực, chỉ có thể để cô từ từ bình ổn lại tâm trạng.
Nói một cách dễ hiểu, trong lòng Quý Đồng thực chất đã rõ xảy ra chuyện gì, nhưng vì sự việc vượt quá mức chịu đựng nên cô không muốn thừa nhận. Khi bị tổn thương, con người ta sẽ tìm mọi cách để trốn tránh.
Lúc bác sĩ nói những điều này, Vi Lâm còn tưởng Hạ Khải Thành sẽ mất bình tĩnh mà nổi điên lên, nhưng lại không hề, thái độ của anh lại là kìm nén một ngày trời không đến gặp Quý Đồng.
Sau đó Vi Lâm mới hiểu, đây chính là bản tính của người nhà họ Hạ. Hệt như trước kia, Quý Đồng tập xe đạp bị ngã, Hạ Khải Thành đã không đành lòng nhìn cô đau đớn. Anh thực sự cảm thấy xót xa cho cô, nhưng bấy giờ không phải lúc để mất đi lý trí, anh nhất định phải giữ mình tỉnh táo để bảo vệ cô.
Hôm nay, anh rốt cuộc đã hạ quyết tâm đến thăm Quý Đồng.
Trong phòng ngủ luôn có điều dưỡng túc trực, vừa thấy Hạ Khải Thành vào, cô ta lập tức lui ra ngoài, không quên báo cáo tình trạng của Quý Đồng: “Cô ấy vừa chợp mắt được một lát, đã đỡ hơn nhiều rồi, hôm qua và hôm nay đều không khóc nữa”.
Đây là cô gái do anh đích thân chăm sóc trưởng thành, cô chỉ cần thêm một chút thời gian mà thôi.
Hạ Khải Thành gật đầu để y tá ra ngoài.
Quý Đồng nghe thấy tiếng động nhưng nằm trên giường không ngẩng đầu. Hạ Khải Thành lặng lẽ đến bên cạnh vỗ về cô.
Lát sau, cô bỗng nắm chặt tay anh. Anh cúi xuống ôm cô, biết cô tốt hơn rồi nhưng trông thấy cô như vậy vẫn thấy lòng xót xa.
“Quý Đồng, nghe lời anh, đừng khóc nữa. Cơ thể sẽ không chịu nổi”.
Cô gật đầu, nghẹn ngào nói: “Bố em đâu rồi?”.
Hạ Khải Thành không trả lời, anh cầm khăn lau mặt cho cô.
Quý Đồng vẫn nắm tay anh, cố gắng ép bản thân bình tĩnh: “Em không điên, anh yên tâm! Em nói bố em bây giờ đâu? Bố em…”.
Cô thật sự không đành lòng nhắc đến hai từ “thi thể”.
Hạ Khải Thành bấy giờ mới nói rõ với cô: “Trại giam yêu cầu người thân trực tiếp đến làm thủ tục. Bây giờ, thầy Quý vẫn ở viện, Vi Lâm đã sắp xếp người trông nom rồi, em yên tâm”.
Không cầm được nước mắt, Quý Đồng bỗng nhào tới ôm vai anh. Cô cất tiếng hỏi gấp gáp, như thể nếu chậm một chút thì bản thân sẽ không dám tiếp tục: “Anh nói thật cho em biết, có phải ai đó đã ra tay với bố em không? Hay là thật sự không thể cứu chữa?”.
Hạ Khải Thành không chút do dự: “Anh đã điều tra kỹ rồi, bệnh viện đúng là đã cố gắng hết sức… Em cũng biết rồi đấy, thầy Quý mấy tháng nay sức khỏe giảm sút đi nhiều…”.
Nói rồi, anh ôm Quý Đồng vào lòng, đợi cô bình tĩnh lại rồi kéo chăn đắp cho cô, sau đó đặt cô nằm xuống.
Gian phòng hứng ánh sáng rất tốt, chiều mùa đông nhưng không hề có cảm giác lạnh lẽo.
Hai người ngồi nhìn cảnh vật bên ngoài ô cửa sổ. Quý Đồng im lặng một lúc, bất chợt quay sang nhìn anh. Sắc mặt cô không tốt lắm, mấy ngày nay thức trắng nên da dẻ nhợt nhạt, nhưng chung quy đã khá hơn nhiều.
Hôm nay, trong tay đã chẳng còn gì, cô không muốn giấu diếm Hạ Khải Thành thêm nữa.
“Em đã nói dối anh, ngày đó, em không hề bỏ đi đứa bé… Em thật sự không nhẫn tâm như vậy…”.
Hạ Khải Thành kinh ngạc quay đầu nhìn cô, hoàn toàn không ngờ cô lại nhắc đến chuyện này.
Quý Đồng lau nước mắt đọng lại trên khóe mi, bình tĩnh nói tiếp: “Đó hoàn toàn là ngoài ý muốn, em bị đau đầu, không thấy rõ đường nên ngã từ trên cầu thang xuống, khó khăn lắm em mới gọi được xe cứu thương đến, nhưng đứa trẻ thì không giữ được… Anh đã kết hôn với Lục Giản Nhu, một mình em không còn hy vọng, em… không có cách nào khác nên mới nói dối để trả thù anh…”.
Hạ Khải Thành siết chặt nắm tay.
Nước mắt vẫn lặng lẽ rơi, Quý Đồng tiếp tục giải thích: “Em biết chuyện này khiến anh đau lòng, nhưng lúc đó chính anh đẩy em vào ngõ cụt! Một mình em nằm dưới chân cầu thang, gọi cho anh không biết bao nhiêu cuộc điện thoại, nhưng anh không chịu nghe… Bây giờ, em không muốn giấu anh nữa”.
Đời người ngắn ngủi, hai người lại dùng cách lừa mình dối người để làm tổn thương lẫn nhau.
Ròng rã ba ngày nằm trên giường, từ tuyệt vọng, suy sụp đến bình tĩnh đối mặt với sự thật, Quý Đồng dường như một lần nữa trải qua nỗi đau khổ năm xưa. Cô ngỡ rằng không có việc gì đáng sợ hơn mất đi đứa con, nhưng hiện thực lúc nào cũng tàn nhẫn.
Hai người đàn ông mà kiếp này cô yêu sâu đậm, một người vừa bỏ cô mà đi, thậm chí cô còn chẳng kịp đến nhìn ông lần cuối. Chỉ còn lại Hạ Khải Thành, anh vẫn luôn ở bên cạnh bảo vệ cô, an ủi cô. Dẫu cho chỉ là một phút giây này thôi, cô cũng không muốn lừa dối anh bất kỳ điều gì nữa.
Có những việc không thể giấu diếm, bởi rất có thể chúng ta sẽ không còn cơ hội nói ra.
Gương mặt ướt đẫm, Quý Đồng lau nước mắt liên tục, nhưng lau hoài không hết. Cô cúi đầu, không dám nhìn vẻ mặt Hạ Khải Thành lúc này. Nói ra được những điều trong lòng khiến cô thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Rất lâu sau, vẫn không thấy anh có phản ứng gì, cô mới ngẩng đầu lên, vô cùng kinh ngạc khi thấy hốc mắt anh đỏ ửng.
Hạ Khải Thành cúi đầu xuống hôn nhẹ lên trán cô. Rốt cuộc anh đã thấu hiểu nỗi đau mà cô đã phải một mình chịu đựng ngần ấy năm.
“Anh xin lỗi!”.
Giọng anh kiến cô bối rối, cô nói ra những điều này không phải vì muốn khiến anh dằn vặt, cô chỉ muốn tháo gỡ nút thắt giữa hai người mà thôi.
Lát sau, cô nhẹ nhàng chạm vào gương mặt anh, khẽ nói: “Khải Thành, anh nợ em”.
Hạ Khải Thành nhắm mắt lại, để mặc cô ôm lấy khuôn mặt mình. Quý Đồng nói tiếp: “Anh muốn trả thì phải dùng cả đời để trả”.
Hạ Khải Thành kề sát gần cô, nghiêm túc trả lời: “Nhất định rồi”.
Quý Đồng còn muốn nói gì đó, nhưng anh đã lắc đầu ngăn cản: “Em đã đồng ý với anh, chăm sóc tốt bản thân, việc của em hiện nay là tĩnh dưỡng cho khỏe lại, không được nghĩ linh tinh gì cả!”.
Anh báo với cô chuyện Bí thư Lục bị bắt giữ rồi khẳng định: “Quý Đồng, lần này chúng ta không phải lùi bước nữa, em nhất định phải tin tưởng anh”.
Ngoài kia, bầu trời trong xanh, từng cơn gió nhẹ thoảng qua khẽ lay động những cành cây khô cằn.
Trời không thương người, nhưng mưu sự tại nhân.
“Nếu có lúc anh không trở về thì đừng đi tìm anh, Hòa Chân Viên mới là nơi an toàn nhất, em hãy ở lại đây, đừng đi đâu cả. Lâu nhất cũng chỉ đến mùa xuân thôi, anh sẽ trở về cùng em đi dạo bên hồ”.
Quý Đồng nhận thấy ánh mắt Hạ Khải Thành trầm xuống. Mọi chuyện bên ngoài đều do một tay anh gánh vác, bao nhiêu năm qua anh đã dồn tâm huyết xây dựng một nơi để cô tránh giông tố. Cô nắm chặt tay anh, cười đáp: “Nhà em ở đây, em sẽ không đi đâu cả”.