Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tình Yêu Chốn Giang Hồ

Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hắn khựng lại một lúc, liền giơ tay ám hiệu vệ sĩ rút, còn mình thì đứng trước cổng rất lâu.

"Quân Vũ Lương, ngươi và mẹ ngươi, cả hai người đều là tai hại của thế giới này..., đây phải là chồng của tao, cái thứ rác rưởi như mày và mẹ mày ý, chết mới xứng đáng cho chúng mày!"

Bỗng một luồng kí ức hắn cố gắng quên đi lại quay trở về. Hắn khụy xuống, ôm chặt hai tai mình, trông hắn bây giờ như một đứa trẻ sợ hãi.

Quản gia Thu đứng đấy chờ hắn hồi lâu, nhưng rồi ông cũng mềm lòng, Tần Kiều vẫn đứng ngoài cửa chờ hắn, Quản gia Thu liền đi đến bên cạnh Tần Kiều, ông nói nhỏ.

"Hay là cho Quân thiếu vào đi, chỉ là... nhìn cô ấy lần cuối thôi. Ha!"

"Cũng... được, nhưng hơi đáng lo."

Khi quản gia Thu quay lại, Quân Vũ Lương đã khôi phục lại dáng vể lạnh nhạt như thường đối với người khác.

"Quân thiếu, ngài.... có muốn gặp chủ nhân một lúc không. Nhưng tôi nói trước, "đây là lần gặp cuối cùng" đấy. Chúng tôi chỉ có thể bất đắc dĩ làm như vậy mà thôi."

Quân Vũ Lương bốc chốc trầm xuống, hắn biết thừa tính cách của Thu Tâm- quản gia Khải gia. Ngày hắn 12 tuổi đã phải gọi ông ấy là thầy, hắn làm sao có thể quên được cơ chứ, ông ấy dạy hắn cách để trở thành một gia chủ chính hiệu và ngoài công việc làm thầy của hắn ra thì ông ấy đã giữ cái chức quản gia của Khải gia 30 năm rồi.

Quân Vũ Lương gật đầu, tường sắt hạ xuống, cánh cổng của Khải gia xuất hiện. Đèn hai bên bật sáng trưng, nơi này luôn như thế, chào đón hắn nhưng đây là lần cuối cùng mở đèn cho hắn đi vào căn biệt thự xa hoa này.

Tần Kiều quay đầu, nói



"Quân Vũ Lương, đi theo tôi!"

Quân Vũ Lương đi theo Tần Kiều lên trên lầu 2, nơi mà Khải Âm đang ngủ đông. Tất cả các tế bào trong cơ thể cô đã ngừng hoạt động, chính thức bước vào trạng thái ngủ đông.

Bước vào căn phòng chỉ trắng và đen, hắn liền lao vụt đến bên chiếc giường trải đệm màu đen. Hắn nhìn thấy gương mặt tái nhợt của người con gái ấy mà tựa như có ngàn mũi tên bắn vào tim hắn, đau nhức âm ỉ. Hắn định đưa tay lên sờ khuôn mặt ấy nhưng đã bị một bàn tay già nua ngăn lại, là thím Miên, thím lườm Quân Vũ Lương và lắc đầu.

Tại sao lại không cho hắn chạm vào cơ chứ, Quân Vũ Lương bắt đầu nghi ngờ rằng những người ở trong ngôi biệt thự này đang tính kế gì đó. Nhưng họ cứ đứng đây nhìn chằm chằm hắn, không ai cho hắn chạm vào người cô.

Quân Vũ Lương giật mịnh tay về, ngay lập tức, hắn đưa tay lên chạm vào khuôn mặt trắng bệch kia.

Lạnh quá!

Trong đầu hắn nổ "Đoàng" một tiếng. Thím Miên bị quật ngã cũng mau chóng đứng dậy, định ngăn hắn lại nhưng có một bàn tay thon dài đã giữu thím lại. Là Tần Kiều.

Thím Miên lúc này mới quay sang hỏi

"Tiến sĩ Tần, cô làm gì vậy? Thả tôi ra."

"Chuyện gì đến rồi cũng phải đến thôi. Thím cứ kệ hắn, chỉ cần hắn không đưa Âm Âm đi là được."



Quân Vũ Lương giở một mép chăn ra, sờ vào mạch đập cảu Khải Âm. Ngừng đập rồi?

Quân Vũ Lương quay đầu lại, đi đến bên người Tần Kiều, túm áo sơ mi của cô ấy lên.

"Tần Kiều, cô đang giấu diếm chuyện gì? Chảng phải chỉ là bệnh tình tái phát thôi sao? Tại sao..... tại sao..... lại....."

Tần Kiều hất tay Quân Vũ Lương khỏi áo sơ mi vàng của mình. Cô đứng đó chỉ tay lên mi tâm hắn.

"Chỉ là? Như thế nào gọi là chỉ là? Ngay từ ngay từ ngày mà anh chà đạp mẹ con Âm Âm ở dưới chân mình ngay trước đại sảnh nhà lao, ngày mà cha Âm Âm chết, mẹ cậu ấy vào, cả hai người mỗi người một phát súng. Ngay từ lúc đó, cô ấy đã có bệnh rồi!"

Vừa nói, Tần Kiều vừa chỉ hướng tay từ phía Quân Vũ Lương sang đến thân thể đang nằm trên giường của Khải Âm. Hắn cũng theo hướng chỉ của Tần Kiều mà nhìn về phía người con gái hắn yêu từng bị chính hắn chà đạp.

"Anh không hề xứng đáng có được tình cảm của cô ấy, Khải gia đã từng trung thành với các người như thế nào? Gia chủ Khải gia sống chết chỉ trung thành với cha con các người. Vậy mà từng người từng người một, chà đạp họ đến như thế. Để một bé gái 8 tuổi kế tiếp vị trí đó. Anh tưởng anh đủ tốt với cô ấy ư? Cô ấy chả coi nó ra gì đâu! Cô ấy đang nghĩ anh làm trò đấy!"

Tần Kiều không nhịn được nữa, cô gái kia, mới chỉ 17 tuổi nhưng dã gánh vác trên người mình cả một gia tộc, còng lưng chịu đựng sự dày vò của bệnh tật tâm lí.

"Tách"

Trên khuôn mặt tuấn tú của Quân Vũ Lương, hai hàng nước mắt chạy dài. Hắn đi đến bên cạnh chiếc giường đó, nhìn khuôn mặt kia

"Anh xin lỗi!"
« Chương TrướcChương Tiếp »