Bên trong xe đang rất yên tĩnh, anh vừa hỏi chuyện, Kiều Ân không thèm để ý tới anh.
"Không."
Vương Hạo Hiên nhếch môi mỏng, lưng tựa lưng vào ghế da, thân thể giãn ra, đôi chân dài dưới quần âu cong cong, xe rộng rãi như vậy nhưng đôi chân của anh lại có vẻ chật hẹp không đủ chỗ để.
"Cảm thấy tôi không nên giống như vừa rồi, ôm em ra khỏi trường?""
Âm thanh của anh truyền tới cực trầm thấp, ngữ khí không chút để ý làm người ta có cảm giác trêu người.
Bầu không khí trong xe bỗng nhiên trở nên mập mờ.
Cảm giác khô nóng trên ngực Kiều Ân lại xuất hiện, khiến cho cô rất phiền não, vành tai có chút nóng, không biết vì sao anh đột nhiên nói cái này.
"Tôi chỉ cảm thấy mình có thể tự đi được, tôi bị thương ở cánh tay chứ không bị ở chân.""
Vương Hạo Hiên rũ mí mắt xuống, thu lại sự lạnh lùng trong đáy mắt, vén đuôi mắt lên, rất tùy ý lại làm cho người ta không cách nào phản bác:
"Đó cũng là bị thương.""
Cố Tam ở phía trước đều vì Kiều Ân mà đổ mồ hôi.
Lý do này của Vương tổng, rõ ràng không có đạo lý.
Kiều Ân mím môi, màu môi bởi vì mất máu thoạt nhìn tương đối trắng, lông mày đều nhíu lại, con ngươi vừa đen vừa sáng còn có một chút nóng nảy, buồn bực nói:
"Cho dù tay tôi bị thương, nhưng nó không ảnh hưởng đến việc tôi đi lại! Tôi hoàn toàn có thể đi ra ngoài một mình!""
Vương Hạo Hiên làm ra chuyện này, chờ đến lúc cô quay trở lại trường để học, lại không biết sẽ có bao nhiêu lời đồn đại.
Cô không quan tâm đến quan điểm của người khác, cũng không quan tâm sau lưng người khác nói như thế nào về cô. Nhưng cô sợ phiền toái, hiển nhiên anh hiện lại chính là một phiền toái lớn!
Rõ ràng... Rõ ràng anh cũng không phải người của Lâm gia, đối với cô mà nói chỉ có thể xem như là một người bạn của anh họ. Nhưng Kiều Ân hiện tại có loại cảm giác, Vương Hạo Hiên không nơi nào không xâm nhập vào cuộc sống của mình.
Cảm giác này nói như thế nào... Cô nói không nên lời, dù sao cũng là lúc đối mặt với anh, có khi tốc độ của cô sẽ bị quấy rầy, gặp anh sẽ luôn luống cuống tay chân.
Kiều Ân đang thất thần, không để ý mình đã bị nhốt trong không gian chật hẹp trong xe.
Chờ cô hoàn hồn mới phát hiện, Vương Hạo Hiên không biết từ khi nào đã ngồi xuống, chân dài chặn cô ở một góc, một tay chống lên ghế lái phía trước, dùng cánh tay như tạo ra một khoảng trống nhỏ tựa như giam cầm.
Cổ áo sơ mi trắng trên người anh cởi ra hai nút, lúc ngồi thẳng thì không sao, chỉ lúc ẩn lúc hiện thấy được cái cổ thanh mảnh đó.
Lúc này anh cúi người xuống, Kiều Ân ngước mắt lên liền nhìn thấy xương quai xanh trên cổ anh, rất đẹp, đẹp đến mức cô cảm thấy hơi chói mắt!
Hô hấp của cô im lặng siết chặt, trái tim đập thình thịch gia tốc, luồng khí nóng trong lòng giống xuất hiện. Kiều Ân theo bản năng nắm lấy ghế ngồi, thân thể nghiêng về phía sau, muốn tránh ra loại tư thế kỳ quái này.
Vương Hạo Hiên nhìn vành tai trắng như ngọc của cô ửng đỏ, nhếch khóe miệng cố ý trêu chọc cô. Giọng nói rất trầm, ánh mắt thâm thúy giống như đang ẩn giấu gì đó:
"Không phải em gọi tôi là anh trai sao? Phải không?""
Hô thở của anh đều phả lên người Kiều Ân, cô nín thở, trong lòng càng thêm rối loạn, tim đập sắp không thể tự khống chế.
Vành tai rất nóng và má cũng nóng.
Con ngươi Vương Hạo Hiên ngăm đen, bên trong giống như ẩn nam châm có thể hút người vào, lời nói lại giống như quỷ gạt người:
"Em gọi tôi một tiếng anh, tôi thấy em bị thương, vội vàng muốn dẫn em đến bệnh viện. Chỉ là trưởng bối quan tâm, em không cần khẩn trương như vậy.""
Cố Tam qua gương chiếu hậu nhìn thấy toàn bộ, vô lăng trong tay thiếu chút nữa không thể nắm chắc.
Vương tổng thật là không biết xấu hổ, mấy lời nói dối này có thể mở to mắt nói ra, không thấy chột dạ sao.
Anh đem Kiều tiểu thư người ta áp sát vào vách ở trong xe, mà bảo là anh trai quan tâm em gái?
Anh chính là đang trêu chọc người ta!
Trong lòng cậu ta nghĩ như vậy, nhưng căn bản là không dám nói ra, không ngừng nhìn trộm hai người trong gương chiếu hậu.
Kiều Ân có chút sửng sốt, con ngươi hiện lên tia nghi hoặc, đây là sự quan tâm của trưởng bối đối với vãn bối sao?
Cô còn đang suy nghĩ chuyện này, Vương Hạo Hiên đã dựa vào phía sau, thu hồi cánh tay lại giống như không có việc gì xảy ra. Anh lười biếng tựa vào chỗ ngồi, bàn tay xinh đẹp đặt trên đầu gối, giữa cổ tay quấn quanh chuỗi phật châu khác biệt.
Anh vỗ vỗ vị trí bên cạnh, nói với cô gái còn chưa kịp phản ứng:
"Lại đây!""
Thanh âm kia, lười biếng lại trầm thấp trêu người.
Cảm giác áp bách trên người Kiều Ân không còn, trong lòng sự rối loạn cũng tiêu tan không ít, tiến đến gần.
"Trường học gọi điện thoại cho anh trai em và ông nội, bọn họ đã biết chuyện hôm nay tay em bị thương. Anh trai em về trễ một chút, ông nội em thì sức khoẻ không tốt, ông ấy bảo em hãy trở về nhà một chuyến."
Kiều Ân lập tức quên mất chuyện vừa xảy ra, con ngươi đen nhánh nhìn anh, có chút phiền não càng là đối mặt với tình huống này không biết phải làm sao:
"Tay tôi chỉ bị trầy xước một chút thôi, không cần làm lớn chuyện như vậy.""
Trước kia cô cũng thường xuyên bị thương, cô không nói Trương Vi Dân bọn họ căn bản sẽ không phát hiện ra.
Cho dù thỉnh thoảng có phát hiện, nhiều nhất là hỏi cô vài câu, hỏi cô đi đâu chơi, sợ cô đánh nhau với người khác làm mất mặt nhà họ Trương.
Căn bản sẽ không quản cô bị thương nghiêm trọng hay không, có cần đi khám bác sĩ hay không.
Cả nhà chỉ có thím Trần buổi tối sẽ lén cầm thuốc đến phòng lau cho cô, dịu dàng dặn dò cô, nói cô là con gái sau này khi ra phải cẩn thận, đừng làm mình bị thương, lỡ đâu để lại sẹo lớn lên mặc váy không đẹp.
Vương Hạo Hiên rũ mí mắt xuống, thoạt nhìn rất bình tĩnh, Kiều Ân cũng không chú ý tới sự khát máu bọc sâu trong con ngươi anh:
"Em hẳn là đang muốn nói lần này cánh tay chỉ bị trầy xước thôi, ống thép rơi xuống không có rơi lên người em, bằng không hôm nay sẽ không đơn giản như vậy.""
Kiều Ân:....
Anh càng nói cô càng không hiểu, đây cũng coi như là trưởng bối quan tâm?
Cô làm sao lại cảm thấy sự quan tâm của anh và Trạch Dương quan tâm hình như lại có chút không giống nhau, về phần chỗ nào không giống nhau, cô nói ra không được.
Nó có cảm giác rất khác nhau.
Vương Hạo Hiên thấy cô cau mày không nói lời nào, cho rằng cô còn đang rối rắm không biết có làm lớn chuyện lên hay không, mắt híp lại nói với cô:
"Em ở Nhất Trung thiếu chút nữa bị người ta hại chết, chuyện này không thể không làm lớn. Em nhìn đi, Nhất Trung nhất định phải cho em một lời giải thích, người kia cũng phải tìm ra, không tìm ra người kia, không chỉ ông nội em lo lắng, tôi cũng lo lắng.""
Kiều Niệm:
"Kỳ thật tôi đại khái đoán được là ai, chỉ là không có chứng cứ cuối cùng, tạm thời không thể xác định.""
Hôm nay Kiều Thanh không hiểu sao lại đứng ra giúp hung thủ nói chuyện, bảo trường học không cần điều tra tiếp, chuyện này vốn đã lộ ra sự kì quái.
Vương Hạo Hiên thấy tóc cô trượt xuống một sợi tóc, thân mật vén nó ra sau tai giúp cô mới thu tay lại, lười biếng nhưng khí thế quanh anh rất mạnh:
"Chứng cứ, nếu có ý muốn điều tra sớm muộn gì cũng sẽ tra được. Hiệu trưởng trường em là một người thông minh, ông ấy sẽ dốc toàn lực điều tra roc ràng chuyện này, bằng không sau này chỉ có thể thay một hiệu trưởng khác!""
Giáo sư ở Thanh Đại mới vừa muốn đến trường để giảng dạy, mạ vàng cho trường học của họ, nhà trường sẽ không vì một học sinh mà đắc tội với bố của cô.