Chương 47

Mấy ngày nay cô ta đi đến đâu cũng được mọi người nâng niu, bây giờ lại bị người ta châm chọc trước mặt mọi người. Lúc này sắc mặt trắng bệch, lông mi như bị ủy khuất hơi rũ xuống, cắn môi:

"Mình chỉ cảm thấy không cần phải làm lớn chuyện như vậy..."

"Người bị thương không phải là cậu, cậu cũng không phải giáo viên trường học này, cậu là ai mà lên tiếng?""

Kiều Ân một chút mặt mũi cũng không giữ lại cho cô ta, thẳng thắn nói ra:

"Cậu không muốn để cho người ta điều tra rõ ràng, trừ phi trong lòng cậu đang chột dạ?""

Kiều Thanh còn chưa kịp phản bác, đã nhìn thấy cô nghiêng đầu, ngay cả ánh mắt cũng dính vào mình.

"Cầu thang dẫn lên tầng cao nhất có camera giám sát, nếu có người động tay động chân, camera nhất định sẽ có hình ảnh của người đó.""

Bên ngoài Vân Ly nghe được có camera giám sát, sợ hãi đến mức thân thể run rẩy kịch liệt, thiếu chút nữa không cần điều tra cũng kêu lên tiếng.

Vẫn là Kiều Thanh hung hăng véo cô ấy một cái, Vân Ly đau đớn mới thoáng tỉnh táo lại. Nhưng sắc mặt lại không ổn chút nào, chỉ thiếu không viết "Tôi là hung thủ" lên mặt.

......

Kiều Ân bị thương, buổi chiều không thể lên lớp học được.

Thẩm Tuệ vung tay lên cho cô ba ngày nghỉ, để cô ở nhà nghỉ ngơi thật tốt.

Thẩm Thanh Thanh cũng bị dọa mất hồn mất vía, Lương Bác Văn dẫn cô ấy đến bệnh viện kiểm tra.

Kiều Ân thu dọn đồ vào cặp sách xong, chào Trần Viễn rồi mới ra khỏi phòng học. Mới ở hành lang chợt nghe thấy có mấy nữ sinh tụ tập ở một chỗ, hai má ửng đỏ nhìn về một hướng, ríu rít nhỏ giọng nói chuyện phiếm.

"Mau xem, anh chàng kia thật đẹp trai.""

"Trời ạ, thật sự đẹp trai quá, là minh tinh sao?"

"Tôi không biết, có vẻ như tôi chưa bao giờ nhìn thấy trên TV. Sao anh ấy lại đến đây nhỉ, hay là ba mẹ của học sinh lớp nào?""

"Không phải chứ? Trông rất trẻ.""

"Không biết anh ấy có bạn gái chưa, tôi muốn ra xin WeChat."

""Trẻ và trông đẹp hơn các ngôi sao.""

Kiều Ân không biết vì sao, trong đầu hiện ra một gương mặt yêu nghiệt. Cô vừa mới nghĩ tới, không biết vừa nhấc mắt liền nhìn thấy người đàn ông đi tới phía trước. Hôm nay anh phá lệ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cổ áo lộn xộn bẻ ra lộ ra một cái cổ kiêu ngạo, đôi mắt thâm thúy sống mũi cao thẳng.

Anh từ trong đám người đi tới, rõ ràng nhiều người như vậy, hiệu trưởng cùng chủ nhiệm giáo dục đang ở bên cạnh anh, liên tục nói gì đó.

Anh lại giống như hạc đứng giữa bầy gà, khí thế cường tráng.

"Vương thiếu gia, chuyện này tôi..."

Hiệu trưởng Vu còn ở bên cạnh anh cẩn thận nói cái gì đó.

Vương Hạo Hiên tai trái lọt qua tai phải, căn bản không nghe lời nói của ông ta, ánh mắt một mực tìm người, rốt cục trong đám người ở không xa anh nhìn thấy người mình muốn tìm.

Anh bỏ người đi theo phía sau, bước nhanh qua đám người, đi tới trước mặt Kiều Ân. Đầu tiên là kiểm tra cô từ trên xuống dưới, cúi đầu nhìn với vẻ quan tâm, thấp giọng hỏi:



"Còn đau ở đâu không?""

Anh đứng gần như vậy, lại một lần nữa hơi thở phả vào người Kiều Ân. Hơn nữa ở đây lại rất đông người, trái tim Kiều Ân không tự chủ được mà rối loạn.

""Không sao đâu.""

Trong lòng buồn bực suy nghĩ làm sao anh lại đến trường, sau hôm nay sẽ có bao nhiêu người điều tra thân phận của cô?

Ánh mắt Vương Hạo Hiên rũ xuống nhìn chằm chằm gương mặt không có chút huyết sắc của cô, nhìn thấy lông mi cô rũ xuống, cong cong.

Chính là không giấu nổi ánh mắt đầy nôn nóng, cùng cái nhíu mày.

Cô cũng ghét anh đến đây?

Rõ ràng bị người ta ghét bỏ, đôi môi mỏng của Vương Hạo Hiên còn chưa kịp nhếch lên, ánh mắt lại dừng lại ở tay áo Kiều Ân đang xắn lên. Cánh tay được băng gạc quấn quanh nhìn thấy mà giật mình, bên ngoài đều nhìn thấy được có máu bên trong. Con ngươi anh chợt lạnh xuống, bỗng nhiên kéo cô lại đây, khom lưng ôm cô lên.

Những người như hiệu trưởng Vu đang đuổi theo nhìn thì ngây người.

Vương Hạo Hiên không để bọn họ vào mắt, ôm người trong ngực, liếc ông một cái, mang theo khí thế bức bách:

"Đối với hiệu trưởng, tôi không nói nhiều, ông nên biết phải làm như thế nào!""

Vu hiệu trưởng khổ tâm, việc này nếu điều tra ra sẽ ảnh hưởng rất lớn tới danh dự của trường, chỉ có xấu chứ không có tốt. Nhưng Kiều Ân với một thân phận đặc biệt, một hiệu trưởng nhỏ như ông có thể cự tuyệt sao?

"Vương thiếu gia, chuyện này..."

Ông chưa từ bỏ ý định, còn muốn vì danh dự của trường mà tranh thủ nói khó với cô.

Nghe thấy người đàn ông còn muốn phân bua, âm thanh chứa đựng cảnh báo:

"Tôi thì không có vấn đề gì, chỉ là tính khí rất xấu. Người của tôi bị người khác bắt nạt, nếu không tìm được người đó, tôi chỉ có thể tìm đến nhà trường.""

Ngữ khí của anh rất nhạt, không uy hϊếp rất , nhưng áp lực vô hình vẫn đặt ở trên người hiệu trưởng và chủ nhiệm giáo dục.

Hiệu trưởng Vu vốn còn muốn vì trường học tranh thủ, Vương Hạo Hiên vừa mở miệng, ông chỉ có thể liên tục gật đầu:

"Tôi biết, Vương thiếu gia yên tâm, trường học nhất định sẽ cho bạn học Kiều Ân một lời giải thích. ”

"Vậy là tốt rồi."

Con mắt Vương Hạo Hiên bọc hàn khí, liếc hiệu trưởng một cái.

"Vậy tôi dẫn cô ấy về trước.""

"Được."

Anh ôm Kiều Ân bước nhanh ra khỏi trường, dưới ánh mắt chăm chú của không ít người trong trường, bóng dáng phong lưu ấy dần dần khuất bóng.

Mấy nữ sinh phía trước đều tận mắt nhìn thấy chuyện vừa rồi.

Trước đó mọi người đều nói bạn trai của hoa khôi trường đẹp trai, còn treo ảnh lên quầy bar, trong ảnh là anh chàng đẹp trai so với người đàn ông này, quả thực chỉ là một quả táo nhỏ ngây ngô.



Đây có phải bạn trai cô ấy không?

Ngay cả hiệu trưởng Vu nhìn bóng lưng hai người rời đi, cũng không khỏi mơ hồ.

""Dương chủ nhiệm, cậu đối với em gái của bằng hữu sẽ che chở như vậy sao?""

"Ách..."

Chủ nhiệm Dương không biết ông muốn biểu đạt cái gì, cau mày:

"Nể mặt bạn bè thì có thể là sẽ che chở, còn có thể che chở như vậy hay không thì không thể.""

"Đúng vậy."

Hiệu trưởng Vu nói không rõ mình cảm thấy kỳ quái gì ở đâu, ông cảm thấy Vương thiếu gia đối đãi cới Kiều Ân không giống như với em gái của bạn mình lắm. Vừa rồi cái ôm kia giống như thái độ một người đàn ông đối với phụ nữ!

Nhưng so với địa vị của Vương gia ở Bắc Kinh, Vương thiếu gia sao lại coi trọng một cô gái còn đang học lớp 12 như vậy.

.............

Bên ngoài trường học, một chiếc xe lặng lẽ đậu bên ngoài.

Cố Tam dựa vào bên cạnh xe chờ, thấy hai người đi ra, vội vàng mở cửa xe, cúi đầu rũ mắt giống như không nhìn thấy Vương Hạo Hiên bế Kiều Ân:

"Vương tổng, anh ra rồi!""

"Liên hệ với khoa chỉnh hình, đến bệnh viện thành phố một chuyến."

Vương Hạo Hiên nhẹ nhàng đặt nữ sinh trong ngực vào trong xe, rồi mới lười biếng khom lưng lên xe.

Kiều Ân vừa lên xe lập tức né tránh anh, nhíu mày, đối với vết thương trên cánh tay mình không cho nặng:

"Không cần đến bệnh viện, tay tôi chỉ là bầm tím bên ngoài, không có tổn thương xương cốt.""

Cố Tam lên xe, nghe vậy không chắc rốt cuộc có đi bệnh viện hay không.

Con ngươi thâm sâu của Vương Hạo Hiên bọc lấy hàn khí, không có phản ứng gì với lời nói của Kiều Ân, động tác kéo cửa xe nhìn như không chút để ý.

"Đến bệnh viện.""

Cố Tam lập tức hiểu được ai định đoạt, khởi động xe:

"Vâng!.""

Kiều Ân:...

Chiếc xe màu đen chạy trên đường, phong cảnh hai bên ngoài cửa sổ xe không ngừng lui về phía sau.

Kiều Ân dọc theo đường đi cũng không có gì để nói, ngồi ở vị trí bên cửa sổ xe, hai mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, im lặng không nói gì.

Vương Hạo Hiên xoa thái dương, sau khi tức giận lại nhìn khuôn mặt trắng nớt của cô, con ngươi thâm sâu, giọng nói khàn khàn hỏi:

"Tức giận rồi sao?""